Đây chính là chỗ tốt do Huyền khí nội tình thâm hậu đem lại, nếu đổi lại thành một người khác, muốn được như Vân Dương, không có thời gian ba mươi năm mươi năm, tuyệt không thể tu luyện Hậu Thổ quyết tới mức sơ khuy môn kính như vậy.
Hơn nữa, điều kỳ quái hơn… là khi hắn tu luyện Hậu Thổ quyết, lại có một cảm giác như nước chảy thành sông. Căn bản không cần lĩnh ngộ, chỉ cần vận công đơn thuần, liền đã có thể tu luyện.
Tình huống như vậy, thực cũng là lần đầu tiên hắn thấy.
Vân Dương đưa tay chạm lên cửa phòng Phong Tôn, một cảm giác kỳ quái dâng lên.
Cái cảm giác này thực khó nói nên lời… tựa như, hôm nay, giờ khắc này, hắn sẽ lập tức đi tới cuối con đường nào đó?
Cũng không biết là do Hậu Thổ quyết, hay là do Vân Dương khẽ động niệm, trong ánh sáng vàng nặng nề, một cánh cửa chậm rãi mở ra.
Lúc này, hắn mở ra cánh cửa sau cùng của Thổ Tôn.
Vân Dương chú mục nhìn lại, chỉ thấy gian phòng của Thổ Tôn lại lớn hơn các phòng khác mấy phần.
Chính giữa treo một bức thư pháp lớn, nơi ký tên chính là tên của Thổ Tôn.
“Vì nước vì dân, không tiếc một thân!”
Vân Dương nhìn tám chữ lớn, không khỏi kinh ngạc đến xuất thần.
Vì nước vì dân, không tiếc một thân.
Không sai, cả đời Thổ Tôn, chính là thuyết minh hoàn mỹ cho tám chữ này, lại hoặc có thể nói, tám chữ này khắc họa cuộc đời Thổ Tôn.
Vì nước vì dân, hắn thực sự đã từ bỏ hết thảy, không chỉ đơn giản là tôn vị trong tay, mà còn từ bỏ cả vợ hiền con hiếu, từ bỏ niềm vui gia đình!
Từ lúc từ bỏ vị trí đại hoàng tử, đã không còn xuất thân tôn quý, không được gặp con nhỏ, không tiếng tăm mà tổ kiến Cửu Tôn, từ nơi vạn chúng ngưỡng vọng, lại chuyển vào nơi tăm tối không người biết đến.
Mấy năm nay, ác chiến vô số trận, bao lần vào sinh ra tử, đâu chỉ là ngàn nan bách chiết, đâu chỉ là cửu tử nhất sinh. Hắn giành được công huân hiển hác, giành được công lao vô địch, những lại không ai biết, không ai hiểu. Cái thế thần uy của hắn, lại không phát ra trên người bản tôn của hắn.
Vì nước vì dân, không tiếc một thân.
Cuối cùng, hắn cũng đã thực hiện bốn chữ sau cùng, không tiếc một thân!
Đem mạng của mình, bỏ lại Thiên Huyền nhai!
Ngay cả trên bia một, cũng không được khắc tên mình, phía trên, chỉ có danh hiệu: Thổ Tôn!
Thổ Tôn!
Một trong Cửu Tôn, chính là anh hùng trong lòng con dân Ngọc Đường, là tồn tại vĩ đại, nhưng cái anh hùng này, cái vĩ đại này, hắn phải đổi lấy qua nhiều hy sinh, anh hùng trong lòng con dân Ngọc Đường, chỉ có Thổ Tôn, mà không phải Ngọc Đường đại hoàng tử, Ngọc Thừa Thiên!
Bức thư pháp bày chính giữa phòng, Vân Dương vừa vào đã thấy, thoáng chốc như cảm nhận được… Thổ Tôn đang đứng đó, nhìn hắn.
Lại tựa như… đại hoàng tử mặc hoàng bào, oai hùng khí độ, đăng lâm cửu ngũ, quân lâm thiên hạ, quát tháo sơn hà!
- Đại ca!
Vân Dương nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, tâm tình khuấy động dị thường.
Trên mặt bàn, còn chỉnh tề bày biện văn phòng tứ bảo, vết mực đã sớm khô cạn, đầu bút lông cũng đã cứng lại, tựa như mũi thương, ẩn ẩn hương vị sắc bén.
Trên bàn, không chỉ có một phong thư như những người khác.
Mà là… mấy phong thư.
Chỉnh tề chồng ở đó.
Vân Dương chậm rãi đến dần, chầm chậm đưa tay, cầm lấy chồng thư, đập vào mắt…
Phong trên cùng: huynh đệ vào phòng tự mở.
Phong thứ hai: nhi thần bái biệt phụ hoàng.
Phong thứ ba: nhi thần bái biệt mẫu hậu.
Phong thứ tư: ái thê thân khải.
Còn có một phong cuối cùng: huynh đệ, chờ Bảo Nhi qua sinh nhật mười hai tuổi, đem phong thư này cho nó.
Nhìn thấy phong thư thứ tư, Vân Dương đột nhiên khẽ run lên. Hiển nhiên Thổ Tôn còn hy vọng may mắn, hy vọng… dù bản thân đã bỏ mình, thì Thủy Tôn vẫn có thể còn sống.
Chỉ tiếc, Thủy Tôn mãi mãi cũng không thể nhìn thấy phong thư này! Bời vì nàng, đã cùng phu quân mình đi đến một thế giới khác.
Không giống với người khác, Vân Dương hiện có thể xác định ba người Tam ca Mộc Tôn, Ngũ ca Hỏa Tôn, Bát ca Phong Tôn vì có lai lịch khác nên có thể thoát tử ách, còn Nhị ca Kim Tôn, vẫn có hy vọng sống, nhưng mà bốn người Thổ Tôn, Thủy Tôn, Huyết Tôn, Lôi Tôn, lại rất có khả năng thực sự vẫn lạc!
Từ trong di thư của Mộc Tôn có thể biết rằng, Cửu Tôn giáng thế chính là đại cơ duyên, càng là định số, nhân lực khó đổi, cho dù là có thể thay đổi, cũng cần phải có người vượt qua đại thiên với có thể hơi tác động, ví như phụ thân của Mộc Tôn, thực lực cao thâm mạt trắc mới có thể tiến hành!
Nhưng mà bốn người Thổ Tôn hiển nhiên không trong số này, đầu tiên là Thất ca Huyết Tôn, phụ thân của hắn chính là Lão Độc Cô, Lão Độc Cô quyết không thể có khả năng này, nếu không sao có thể chết trong tay Âu Dương Tiêu Sắt. Còn có Lục ca Lôi Tôn tới từ Huyền Hoàng giới, có thể nhìn thấy, Lôi Động Thiên cũng xuất thân từ Huyền Hoàng giới, thực lực không tầm thường, thế nhưng sau khi ước định thực lực lưỡng giới, Vân Dương phát định, Huyền Hoàng giới cũng không thể có người có năng lực như vậy, cho dù là có, cũng khó mà có quan hệ, nguyện ý xuất lực cho Lục ca, dù sao lúc trước cũng chính bởi quan hệ với gia tộc không tốt, mà Lục ca mới rời Huyền Hoàng giới, mới có chuyện Cửu Tôn tụ họp sau này!
Sau đó là Lão đại Thổ Tôn, cùng Tứ tỷ Thủy Tôn, hai người bọn hắn… cũng là hai người không có hậu trường, khó thoát tử ách!
Cái gọi là chen ngang, chính là có sẵn đội ngũ thì mới gọi là chen ngang, mà không phải là thay đổi toàn bộ!
Bây giờ nhìn phong thư không có người nhận, yết hầu Vân Dương khẽ nghẹn lại, ho khan một cái, chậm rãi đoan chính ngồi xuống, mở phong thư thứ nhất.
Cẩn thận mở thư, nhìn kỹ lại, đã thấy từng hàng chữ khải đoan chính thẳng hàng.
Đường hoàng đại khí, quang minh lẫm liệt, tựa như các làm người làm việc của Lão đại, nét chữ nết người, thực sự không phải chỉ nói cho có.
“Ban đầu là ta đề nghị các huynh đệ viết di thư, nhưng đến khi ta viết, ta lại không nhịn được mà suy nghĩ, đến cùng là ai, thế lực nào có thể khiến chúng ta chết? Mặc dù tu vi chúng ta không cao, nhưng một thân công pháp này, cũng rất khó để bị giết. Nếu có một ngày, chúng ta thực sự chết, như vậy, người còn lại sẽ phải đối mặt với địch nhân kinh khủng cỡ nào! Sẽ phải gánh áp lực ra sao. Cho nên, huynh đệ đọc được những dòng này, tuyệt đối phải nghĩ kỹ mới làm, không được lỗ mãng, tự đắc rõ chưa.”