Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn người chết vì tranh đoạt bảo đồ ngày càng nhiều, trận tranh đoạt này cũng ngày càng khủng bố, Thập Vương cũng càng ngày càng thấy rung động, trận hạo kiếp bắt đầu từ Thiên Đường thành này, đến khi nào mới có thể kết thúc a?!

Càng về sau, tận mắt chứng kiến một số cao thủ tu vi không kém họ nhảy ra, sau đó từng người chết oan chết uổng. Tận mắt nhìn rất từng kẻ tài cao gan lớn, cược mệnh nhảy ra đoạt bảo đồ, lại lập tức bị những người khác phủ kín, vây đánh, điên cuồng chém giết…

Suy bụng ta ra bụng người, Thập Vương nghĩ đến đây, lập tức cảm thấy một cỗ hàn khí bốc lên từ dưới chân, một đường xông thẳng lên đỉnh đầu.

- Thực đúng là hạo kiếp chưa từng có a!

Sở Giang Vương giật giật lông mày, cơ mặt cũng vô thức run rẩy:

- Có lẽ, trận hạo kiếp này vạn năm cũng khó gặp!

- Coi như trong truyền thuyết, cũng chưa từng thấy trận hạo kiếp nào xuất hiện qua. Bất kể là nhân số tham dự, phạm vi bao trùm, nhân số tử vong, đều có thể nói là cái cổ lăng kim.

- Sau chiến dịch này, e là toàn bộ giang hồ sẽ được bình tĩnh rất nhiều năm a.

- Không sai, số lượng nhất lưu cao thủ ngã xuống cũng phải đến một phần ba, thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Thập Vương đều có thể thấy được điểm này, nhưng đối với hiện trạng này, thực sự là hữu tâm vô lực, không thể làm gì.

Không chỉ không thể ngăn cản, mà còn phải đi sau thổi gió. Huống chi, đánh tới lúc này, coi như Thần Tiên xuất hiện ngăn lại, cũng là chuyện tuyệt không thể nào!

Đám người tranh đoạt đã sớm đỏ mắt điên cuồng.

- Hạo kiếp kéo dài như vậy, Vân Dương lại thu được lợi ích gì? Tại sao hắn phải tốn trăm phương ngàn kế để bố trí cục diện này, hai phần bảo đồ da rồng kia thực sự là hàng thật sao?

Nhất Điện Tần Quảng Vương hỏi.

- Có hy sinh thì mới có hồi báo, lợi ích mà Vân Dương thu được nhiều lắm, chí ít với hắn mà nói, bỏ ra bảo đồ, nhưng thu được cũng không kém. Thậm chí, còn vượt xa.

Tống Đế Vương bực mình thở dài:

- Hiện nay quân hùng tranh bá cơ bản đã có một kết thúc. Ngọc Đường độc bá giang sơn đã thành định cục, chỉ cần từng bước tiến lên, chiếm đoạt mấy quốc gia khác, liền có thể triệt để nhất thống đại lục, tĩnh bình Thiên Huyền.

- Nếu nói lực lượng nào có thể quấy nhiễu, thậm chí thay đổi được thế cục này, cũng chỉ có thế lực giang hồ mà thôi.

- Bất kể là giữa vạn quân thực hiện trảm thủ, hay là tập kết đại lượng cao thủ đối chiến. Thì người giang hồ đều là nhân tố không ổn định trong công cuộc thống nhất của Ngọc Đường. Một khi đến lúc mấu chốt, ai biết được mấy quốc gia kia sẽ dùng gì để lôi kéo mấy thế lực giang hồ kia tham gia? Một quốc gia đối mặt với tình thế vong quốc diệt chủng, còn có gì mà bọn hắn không thể làm, không thể trả? Tương đối mà nói, cái gì không mua được bằng tiền, thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền, ai cũng sẽ có một cái giá khiến bản thân dao động. Đến lúc cuối cùng, các quốc gia khác nhất định sẽ dùng biện pháp này, hòng nghịch chuyển tình hình chiến đấu.

- Mà trước khi thống nhất thiên hạ, quấy lên một hồi hạo kiếp đủ rung động giang hồ, khiến quần hùng giang hồ đại thương nguyên khí, mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng lại thực là một nước cờ tuyệt diệu!

- Mà bố cục ban đầu của Vân Dương, chính là làm trước một bước, diệt trừ uy hiếp lớn nhất, diệt sạch đám sát thủ nhận tiền không nhận người thực quá hoàn mỹ! Hơn mười vạn sát thủ thành danh hủy hoại trong chốc lát. Có thể nói đã thành công trừ nửa uy hiếp từ giang hồ, suy cho cùng, quân tướng trong quân, đều luôn e sợ đám sát thủ này.

- Cho đến hôm nay, người giang hồ còn vẫn tiếp tục tranh tới tranh lui, càng đoạt càng tranh đến nguyên khí đại thương, người may mắn sống sót cũng là tàn binh bại tướng, chẳng những phải lo chuyện cừu nhân trả thù, còn phải tốn công tốn sức an trí cho người nhà, lại còn phải chữa thương luyện công… chỉ sợ sẽ không có tâm tư mà tham gia nhất thống chi chiến kia.

- Ngoài ra, bố cục này của Vân Dương còn có một diệu dụng, trong trận chiến tại Thiên Đường thành, toàn bộ nhân sĩ trong giang hồ đều ẩn ẩn nợ Ngọc Đường một nhân tình, chỉ cần có nhân tình này, chờ đến khi hạo kiếp kết thúc, Ngọc Đường có thể thong dong bố trí hậu chiêu, chế định chiến lược, ngăn cản sự quấy nhiễu tham gia của giang hồ.

- Đây là một hồi dương mưu tính đến không bỏ lọt! Bất kể là biến cố mở đầu, cái cớ, truyền tin, thời gian, thậm chí là kế họa thủy đông dẫn, điệu hổ ly sơn sau đó cũng nhịp nhàng ăn khớp, không lệch nửa nhịp.

Tống Đế Vương thở dài:

- Vân Dương Vân công tử, quả thực là thiên tuyển chi tài, mưu tính sâu xa, thận trọng từng bước, ta xa xa không bằng!

Đối với thái độ của Tống Đế Vương, Nhất Điện Tần Quảng Vương có mấy phần không phục càng thêm không hiểu:

- Vân công tử mưu tính sâu xa thì ai cũng biết, nhưng cũng không có lợi hại như lời ngươi nói chứ? Ngươi là kẻ người có đầu óc nhất trong huynh đệ chúng ta, cả ngươi cũng tự nhận là xa xa không bằng, chẳng phải chúng ta còn không dám nói chuyện với hắn?!

Tống Đế Vương trào phúng nhìn huynh đệ của mình:

- Ngươi quên Vân Dương là ai a? Trừ thân phận Vân Tôn, hắn còn là Trí Tôn, là Trí Tôn của Cửu Tôn! Ngươi biết hắn làm thế nào để bắt được cơ hội này? Ngọc Đường nhận được bao lợi ích trong sự kiện này? Ngươi căn bản không nghĩ được, còn muốn đánh đồng với người ta, có điều ngươi nói đúng một câu, sau này các ngươi tận lực không nói chuyện với hắn, bằng không hắn bán các ngươi đi rồi, các ngươi vẫn còn ngu ngơ mặc cả cho hắn!

Mấy vị Vương giả còn lại buồn bực:

- Lão Tam, chúng ta đều không thông mình bằng ngươi, nhờ ngươi cẩn thận giải thích một chút, Vân Tôn kia thực sự sắc bén đến vậy sao?

Tống Đế Vương hừ một tiếng, liếc mắt:

- Vẫn là phải nói từ đầu, kỳ thực từ lúc chuyện này diễn ra trong tay Đông Thiên Lãnh, ta đã nói với các ngươi, chuyện này chín thành chín là do Vân Dương bố trí, thao túng, chỉ là lúc đó, ta cũng không nhìn ra được nguyên nhân sâu xa, nhiều lắm là thấy được bảo đồ quan trọng, liền liên tưởng đến bố trí của Vân Dương tuyệt không nhỏ, cho đến hiện tại, mới xem như triệt để hiểu ra.

- Điểm bắt đầu trong bố cục của Vân Dương, chính là mươn tay Đông Thiên Lãnh, lấy cái mác hoàn khố mà ném bảo đồ ra ngoài, lấy khả năng diễn xuất của tứ đại hoàn khố, hoàn thành màn kịch mở màn, càng lấy thân phận người bị hại mà đưa bản thân ra ngoài cuộc. Đây cũng là nguyên nhân mà đám giang hồ đánh tới bể đầu, nhưng tứ đại hoàn khố lại vẫn không việc gì. Trước đó vẫn có câu, lời nói dối tốt nhất là chín thật một giả, thế nhưng bố cục của Vân Dương, người hữu tâm một chút liền có thể xem thấu, thế nhưng ngươi có thể không nhảy vào sao? Đây là bảo đồ truyền thừa của Cửu U Thập Thất Thiếu, chỉ riêng điểm này, ngươi nói có lợi hại không? Nếu là ngươi, ngươi có thể bỏ qua được không?

- Còn lại chính là thời cơ, thời cơ mở cục của Vân Dương thực sự quá tốt, ta không biết các ngươi có cảm thấy hay không? Nếu là trước kia, trận tranh đoạt này đáng phải sớm kết thúc. Những cao thủ đỉnh phong trong truyền thuyết kia chỉ cần xuất hiện một người, trận tranh đoạt này cũng sẽ thuận lợi làm xong, không ai ngu ngốc đi cứng đối cứng với tồn tại tuyệt đối không thể rung chuyển cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK