- Đừng tưởng mặt mũi của các ngươi chỉ là của các ngươi, các ngươi là môn nhân chủ phong, các ngươi mất mặt chính là chủ phong mất mặt, chủ phong mất mặt, cũng là sư tôn hổ thẹn, chúng đệ tử chúng ta cũng cùng hổ thẹn, như vậy, hậu quả thế nào các ngươi tự rõ!
- Sư tôn không nói các ngươi, đó là do sư tôn dễ tính, là người hiền hòa, nhưng tất cả mọi người sẽ không tha cho ngươi!
- Chúng ta đều là cô hồn dã quỷ không nhà không cửa, là sư phụ đưa chúng ta về đây, cho chúng ta một ngôi nhà, chúng ta là người một nhà, nên vì cái nhà này mà đồng tâm chung sức, cùng nhau tiến về phía trước, nếu các ngươi khiến cái nhà này bị mất mặt! Tự nghĩ xem, bản thân sống có nghĩa gì không!
Sau khi nghe nha đầu này nói, đám ngươi Sử Vô Trần cùng đổ mồ hôi lạnh.
Lập tức, mấy người nhạy cảm như Nhậm Khinh Cuồng, Lan Nhược Quân đều có chút nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Chỉ cần hơi cẩn thận nghĩ một chút, liền có thể thấy trong từng lời tiểu nha đầu chất đầy “Cảm giác vinh dự” “Cảm giác tập thể” đối với chủ phong.
Cơ hồ xuất phát từ tận nội tâm, hoàn toàn biến thành hành động giữ gìn.
Loại tín niệm này, thể hiện không chỉ ở bản thân tự mạnh lên, mà còn ở chỗ giữ gìn cái gia đình, cái tập thể, thời thời khắc khắc giữ gìn hai chữ chủ phong, mọi thứ đều lấy chủ phong làm đầu.
Thậm chí, so với thực lực bản thân, những thứ hư vô mờ mịt này, lại càng khiến bọn hắn coi trọng!
Nhậm Khinh Cuồng cùng Lan Nhược Quân nhìn nhau, đều như được minh ngộ.
Vì tự thân mà cố gắng, hành động khó tránh khỏi có chút đơn bạc, hoàn toàn khác với khí thế đoàn đội của chủ phong, bởi vì người chủ phong, tựa như có tín ngưỡng, tất cả các hành vi của bọn hắn đều vì cái tín ngưỡng này, quyết chí thề không đổi!
Vì thực lực bản thân, có lẽ một ngày nào đó sẽ nản lòng thoái chí, hoài nghi bản thân, hoặc là lười biếng muốn xuôi gió thuận nước, đi đâu thì đi.
Những nếu chiến vì tín ngưỡng, lại mãi mãi không có cuối cùng!
Thứ nhất, ta muốn duy trì vị trí thứ nhất, đây không phải là vì chính ta, mà là vì chủ phong. Tấn thăng tới Tôn giả còn không phải điểm cuối cùng, ta còn phải tiếp tục cố gắng, Thánh giả, cũng chỉ là một quá trình, ta vẫn sẽ liều mạng, thanh danh ta lên cao, uy chấn thiên hạ, chính là mang tới vinh quang cho chủ phong, những đây vẫn chỉ là quá trình, vẻn vẹn chỉ là một chớp mắt hân hoan kiêu ngạo!
Vì vinh quang này, ta cần rất rất nhiều, càng nhiều càng tốt.
Dù ta có đăng lâm thiên hạ đệ nhất, ta vẫn chỉ là đệ tử chủ phong Cửu Tôn phủ!
Vinh quang vĩnh viễn thuộc về chủ phong, ta vĩnh viễn là một thành viên của chủ phong!
- Hóa ra đây mới là động lực thúc đẩy đám đệ tử chủ phong này cố gắng, đây mới là chân tướng.
Lan Nhược Quân tự lẩm bẩm.
- Chúng ta lấy bản thân làm gương, khi dạy bảo đệ tử, trong lúc vô hình đã khiến bọn hắn quá mức chú trọng thực lực cá nhân, mà điểm xuất phát của đệ tử chủ phong lại đứng trên vinh dự tập thể, đây là hai con đường hoàn toàn khác biệt, kết quả thành tựu tự nhiên cũng không thể tương xứng.
- Tú Tâm, ngươi qua đây.
Khổng Lạc Nguyệt ngoắc.
- Bái kiến Khổng sư thúc.
Vân Tú Tâm ngoan ngoãn hành lễ, khí chất hoàn toàn khác với lúc ngoạc mồm quát mắng vừa rồi, người không biết còn tưởng rằng hai người khác biệt.
- Sư phụ ngươi có giảng giải nghi nan cho các ngươi không?
Khổng Lạc Nguyệt hỏi.
- Có a.
Vân Tú Tâm nói:
- Chỉ có sau buổi luyện công sáng sớm, trước khi điểm tâm chừng nửa canh giờ, sư phụ mới giảng giải cho chúng ta. Tất cả mọi người, nếu có điểm không hiểu, nhất định phải hỏi trong giờ đó, sau giờ đó, sư phụ sẽ không giảng lại, chỉ có thể chờ đến sớm ngày hôm sau.
Lạc Đại Giang vỗ tay, thở dài:
- Diệu!
- Diệu ở đâu?
Sử Vô Trần có chút không hiểu.
- Nhất Đà, để ta nói cho ngươi biết…
- Ngươi thử gọi lần nữa ta xem?! Ta là Nhị ca! Nhị ca rõ chưa?
“…”
Lạc Đại Giang bị mắng một trận, lập tức dỗi nghiêng đầu không nói.
Vẫn là Khổng Lạc Nguyệt đứng ra giải thích:
- Chúng ta dạy bảo đệ tử, nếu đệ tử một lần không hiểu, chúng ta thường kiên nhẫn giảng lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba, điều đó cố nhiên khiến đệ tử không còn nghi vấn, thế nhưng trong vô hình lại khiến đệ tử sinh ý ỷ lại. Mà ở chủ phong, chỉ cần một lần, cũng chỉ có một lần, bởi vì thời gian mỗi ngày đều tương đối có hạn. Trong thời gian giới hạn đó, ta nhất định phải chuẩn bị kỹ nghi vấn của bản thân, nắm chắc thời gian mới có thể hỏi được, hơn nữa còn phải nhớ kỹ giải đáp của sư phụ, một chút sơ thất bỏ lỡ, ít nhất phải đợi thêm một ngày.
- Chờ một ngày, dưới không khí tranh đua như vậy, có lẽ mãi mãi cũng không đuổi kịp bước chân của đồng môn.
- Vì giải được nan đề của bản thân, trong ngày hôm trước bọn hắn đã phải nghĩ nên mở miệng thế nào, nằm mơ cũng mơ thấy câu hỏi, sợ để quên mất. Cho đến ngày thứ hai khi nói ra, Vân Lão đại chỉ cần một câu điểm phá chỗ mấu chốt, bọn hắn bỗng hiểu ra, như vậy tự nhiên sẽ càng thêm ghi nhớ, thuận tiện luyện một chút, lo gì không đạt hiệu quả…
- Đây chính là đốn ngộ dưới áp lực! Căn bản không phải dạy dỗ, mà là tự bọn hắn bức ra.
- Dưới không khí này, bọn hắn muốn lĩnh ngộ không sâu cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Ngoài ra, còn có vị đại sư tỷ như vậy…
Khổng Lạc Nguyệt truyền âm, cười khổ nói:
- Tiểu nha đầu Vân Tú Tâm này một mực tạp áp lực, cái này mất mặt, cái kia mất thể diện, có lỗi với chủ phong, có lỗi với sư phụ… có người đốc thúc như vậy, không người nào dám không cố gắng.
- Qua thời gian dài, thậm chí dần dần sinh phản xạ có điều kiện.
- Lúc đầu, làm như vậy cũng có thể tạo thành tác dụng mặt trái, nếu như áp dụng cho đám nhỏ mười bảy mười tám, chắc chắn khiến bọn chúng sinh tâm lý phản nghịch, đây vốn là bệnh chung của đám thiếu niên, nhưng… dùng cách này với đám nhỏ mười một mười hai tuổi, lại chính là thời điểm tốt nhất… chờ đến khi tư tưởng quan niệm này thành hình, như vậy bọn nó chỉ có cố gắng hơn, mà không chút yếu bớt.
- Thậm chí, có tấm gương phía trước như Vân Tú Tâm, bản thân nàng làm được hết thảy những gì nàng nói, đám người phía sau đuổi theo không kịp, chỉ có thể ngưỡng mộ như núi cao, tin rằng tâm tư hiện tại của đệ tử chủ phong phải là nhất định phải theo sát đại sư tỷ, không thể để đại sư tỷ bỏ quá xa.
- Cứ trưởng thành như thế, tâm niệm đệ tử chủ phong như thành ấn ký, không gì phá nổi, không thể xóa nhòa.
- Hơn nữa, ngoại trừ buổi sớm giảng bài, thời gian sau Vân Lão đại không chút lộ diện, như vậy, các đệ tử có nghi vấn mới nóng lòng muốn giải thì sao? Chỉ có thể đi thỉnh giáo sư huynh sư tỷ, thậm chí là sư đệ sư muội, nhờ người hỗ trợ, giúp người giúp mình, tình cảm đồng môn sẽ càng thêm thâm hậu… dần dà, toàn bộ sư môn, kết thành bền chắc như thép!
- Thậm chí không cần dần dà… hiện tại, cũng đã bền chắc như thép!
Khổng Lạc Nguyệt thở dài.