Quả thật dễ như trở bàn tay, đi qua Thương Ngô môn hộ sơn đại trận, căn bản không chút phản ứng nào xuất hiện!
Vân Dương thậm chí còn tưởng hộ sơn đại trận của đối phương phải có huyền cơ khác hoặc đang ủ mưu một loại công kích cực đoan nào đó, còn do dự một hồi lâu, chuẩn bị nghênh đón đối phương phản công.
Thế nhưng mãi lâu sau vẫn không chút phản ứng!
Chui vào thế này thật quá dễ dàng, đâu giống như đột phá hộ sơn đại trận một môn phái có Thiên Vận Kỳ cơ chứ!
Vân Dương chui vào nội bộ Thương Ngô môn, theo bản năng hiểu ra: Chẳng lẽ hộ sơn đại trận Thương Ngô môn không có công năng phòng hộ thần thức? Nếu không vì sao mình chui vào lại hoàn toàn không chút cảm ứng?
Chư Tướng Thần Thông của mình mặc dù huyền diệu thông thần nhưng bản chất vẫn liên quan tới nguyên thần nguyên linh, cho dù vô hình vô tướng thế nào cũng vẫn còn dấu vết, vẫn khó tránh khỏi chấn động hơi đặc thù, chỉ cần thăm dò thần thức, mặc dù không thể phát giác toàn bộ nhưng vẫn có vết tích để lần ra chứ. Thế nhưng đại trận hộ sơn của Thương Ngô môn hoàn toàn không chút phản ứng, cách giải thích duy nhất chính là trận pháp hộ sơn này không hề có bất cứ phòng vệ nào nhắm vào thần thức!
Nhưng thế này… Chẳng phải quá bất hợp lý ư?
Vân Dương trăm ngàn lần khó hiểu.
Thân là môn phái có Thiên Vận Kỳ, chẳng lẽ ngay chút phòng hộ đó cũng không có?
Nhưng sự thật lại chính là như vậy, trên thực tế, trận pháp có thể ngăn cách thần thức như tại Cửu Tôn phủ thể gian này đương nhiên không phải không có, nhưng thật không nhiều, gần như đếm được trên đầu ngón tay.
Còn Chư Tướng Thần Thông hóa thân phong vân cũng là bí thuật đặc dị nhất trên đời này, vượt ngoài nhận biết của tu giả.
Tuy vẫn khó tránh khỏi bí pháp không gian như thuật “lồng giam” nhưng vẫn là pháp môn thần diệu bậc nhất!
Vân Dương thuận buồm xuôi gió mò tới Võ Tàng các, quả nhiên nhẹ nhàng tự tại. Nhưng vận may của hắn cũng đến đây là hết.
Nguyên nhân rất đơn giản, bốn phía Võ Tàng các của Thương Ngô môn gắn đầy thần niệm cường giả.
Chi chít, kín kẽ, không một khe hở!
Từ xa nhìn lại, cửa lớn Võ Tàng các luôn mở rộng, trong tòa các cao bốn tầng là từng dãy giá sách.
Tầng trên nhất còn có từng phiến ngọc giản, có thể nói như đập vào mắt, nhìn thì dễ như trở bàn tay!
Nhưng tình huống thật lại hoàn toàn khác biệt.
Toàn bộ Võ Tàng các giống như một lồng giam thần thức, hoàn toàn không có khe hở hay lỗ thủng nào để chui vào.
Vân Dương cũng là người biết hàng, thấy tình huống này cũng biết Chư Tướng Thần Thông không thể thuận lợi như lúc trước, dừng chân nhíu mày tính cách đối phó.
Võ Tàng các kia nếu chỉ có lực lượng thần niệm, có lực lượng cùng Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, hắn tự tin mình có thể giải quyết. Thế nhưng… trên Võ Tàng các này còn có một hình dáng đặc dị khổng lồ, không cách nào vòng qua.
Hình dáng đặc dị kia vô hình vô ảnh, mắt thường khó thấy nhưng lại thật sự tồn tại!
Đó là một lá cờ, Thiên Vận Kỳ!
Thương Ngô môn không ngờ lại trực tiếp bố trí Thiên Vận Kỳ màu đen của môn phái mình trong Võ Tàng các, không biết như vậy sẽ có tác dụng phòng hộ đặc biệt hay còn có công dụng khác.
Vân Dương thấy Thiên Vận Kỳ của Thương Ngô môn ở đây càng không dám thất lễ, tĩnh tâm dò xét phòng bị Võ Tàng các.
Tại cửa vào Võ Tàng các có bốn lão già trấn giữ, hai lão trong cửa, hai lão đứng ngoài.
- Toàn bộ đều là cao thủ Thánh cấp, đúng là hơi khó giải quyết.
Vân Dương thầm nghĩ trong lòng.
Đối mặt với tình huống này, nhất là khi Chư Tướng Thần Thông khó lòng phát huy tác dụng, mình phải làm sao mới có thể hoàn thành mục tiêu?
Vân Dương chỉ do dự một chút rồi lập tức quyết định.
Chỉ thấy toàn bộ thân thể hắn lại hóa thành mây mù, xuất phát từ trên cao, bộc phát tốc độ cao nhất của bản thân, dùng tốc độ nhanh chóng đó lao như điên về phía Võ Tàng các.
Người chưa tới, cuồng phong gào thét đã cuốn lên khí lưu đầy trời, uy thế kinh thế hãi tục, quả thật không ai bì nổi.
Phía dưới lập tức vang lên tiếng cảnh báo.
Bốn bóng người cùng lao tới, cường thế ngăn cản.
Nhưng bốn người này hiển nhiên không ngờ người tới không thể thấy bằng mắt thường, lỡ bước chặn đường, bị Vân Dương mang theo khí thế phong lôi va thẳng vào phòng hộ của Võ Tàng các. Chỉ là va chạm đơn giản trực tiếp nhất nhưng lồng huyền khí trong Võ Tàng các lại lập tức bị đánh vỡ!
Vân Dương tùy ý xông phá lồng huyền khí Võ Tàng các cũng hơi ngạc nhiên, lúc đầu hắn đã chuẩn bị tâm lý nếu lồng huyền khí nơi đây đủ mạnh, mình còn phải chuẩn bị thêm, sẽ khó khăn hơn nhiều. Mãi tới khi đụng phá mới hiểu ra, lồng huyền khí này nói chung chỉ thoáng ngăn địch, đa phần là cảnh báo như lưới thần thức và hư ảnh Thiên Vận Kỳ.
Dù sao chỉ cản trở một chớp mắt này cũng đủ cho người của Thương Ngô môn tới.
Ngược lại, nếu lồng huyền khí quá cường hãn, người đột kích ắt sẽ dùng sức phá hư. Một khi dùng lực không thích đáng, khi đột phá lồng huyền khí sẽ phá hỏng ít nhất một phần huyền công bí tịch trong Võ Tàng các, cho dù sau này giết được kẻ đột kích vẫn là được không bù nổi mất!
Thế nhưng người của Thương Ngô môn dù thế nào cũng không ngờ, bọn họ bố trí những thứ này để đề phòng kẻ trộm, vì câu thêm một chút thời gian, nhưng lại có người giữa ban ngày ban mặt trắng trợn tấn công Võ Tàng các ngay trong chính môn phái của mình!
Trên không trung, khí lưu bão tác dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng lao thẳng vào Võ Tàng các!
Tai họa đã đến sát nách, bốn người lao tới ứng đối ban đầu không sai, tất cả đều nghênh đón thế tới của Vân Dương, thế nhưng bọn họ không thấy được Vân Tướng Hóa Thể của Vân Dương, mặc cho Vân Dương sượt qua người.
Đợi đến khi bọn họ hoàn hồn, Vân Dương đã sớm lao vào Võ Tàng các.
Lồng huyền khí bụp một tiếng nổ tung, nói rõ điều này!
Lập tức, hư ảnh Thiên Vận Kỳ đứng giữa không trung Võ Tàng các lắc lư một cái, biến mất!
Tiếp đó một cái bóng trắng đột nhiên xuất hiện, viu một tiếng, hiện thân trong Võ Tàng các.
Đó là một con mèo nhỏ toàn thân trắng noãn cao chỉ hai thước, giờ phút này thái độ kinh hãi, chạy toán loạn trong Võ Tàng các.
Tốc độ như lưu quang thiểm điện, nhanh đến cực điểm.
Tứ đại cao thủ tức giận xông vào trong các, chứng kiến con thú nhỏ này, không khỏi “ồ” lên một tiếng.
Cùng ngây ngẩn.
Chẳng lẽ vừa rồi động tĩnh lớn như vậy lại chỉ do một con thú nhỏ làm ra?
Không thể nào?
- Meoooo…
Nhị Bạch Bạch rụt rè ngoắt ngoắt đuôi, nằm rạp trên mặt đất, đầy ủy khuất nhìn bốn người, không hề chớp mắt.
- Bắt lấy nó!
Bất kể thế nào, trước tiên phải bắt con mèo kỳ quái này đã rồi hãng nói!
Bốn người cùng ra tay, chỉ thấy Nhị Bạch Bạch lại chạy trốn tứ phía, động tác linh hoạt tới mức người ta không tin nổi, từ đông sang tây, từ nam sang bắc, cho dù bốn tu giả Thánh cấp liên thủ nhất thời vẫn khó lòng bắt giữ!
- Meoooo…
Một tiếng kêu dài.
Trong giây lát, tốc độ di chuyển của con mèo trắng lại tăng cao, như một bóng trắng hư ảo, xuyên qua khe hở trong vòng vây của bốn người xông ra ngoài.
Một người trong đó chỉ cảm thấy dưới hông mát lạnh, con mèo trắng nho nhỏ kia đã nhân cơ hội chạy xa vìa chục trượng, đang ủy khuất quay đầu lại kêu:
- Meoooo… Meo meo…
Như muốn nói: Đừng bắt ta, ta không cố ý!