Đám tiểu sư đệ ở ngoài cũng chỉ mới bước chân lên con đường tu luyện, còn không hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng chỉ cảm nhận không, cũng có thể cảm thấy các sư huynh sư tỷ trở nên mạnh hơn rất nhiều, bộ dạng vụng về này vẫn rất tốt a.
Thực sự con mẹ nó giả bộ rất hay!
Hai mắt Đổng Tề Thiên triệt để trừng ra.
Trong mắt hắn, tu vi của đám nhóc này cứ như thấy quỷ xuất hiện giữa ban ngày.
Tôn Minh Tú, Chí Tôn thượng vị đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là có thể tấn thăng Tôn giả cảnh!
Mà Ngọc Thanh Hằng, cũng đã đạt tới Chí Tôn thượng vị viên mãn, chỉ thiếu chút cũng đạt đến đỉnh phong.
Bạch Dạ Hành, Chí Tôn thượng vị viên mãn, ngang hàng với Ngọc Thanh Hằng, hơn nữa, có vẻ còn phải cao hơn một chút, thực sự thành công nghịch tập!
Những đệ tử khác, đều đạt tới Chí Tôn thượng vị!
Quả thực tựa như, nháy mắt một cái, vịt con xấu xí đã biến thành thiên nga.
Hơn nữa còn không chỉ là thiên nga!
Rõ ràng… chẳng khác nào biến thành rồng a!
Thanh Vân lộ lần này, vậy mà toàn bộ đều thành công!
Không một ai thất bại!
Như vậy, xác xuất hai thành trong truyền thuyết chạy đâu mất rồi?!
Vấn đề cũng theo đó mà kéo đến, hiệu quả đặc biệt mạnh hơn bình thường của Thanh Vân đan sao lại không có tác dụng?
Thực sự gặp quỷ sao?!
Hơn nữa… theo lý mà nói, Thanh Vân đan có thể giúp người dùng tăng lên một đại cảnh giới, những người này, tu vi cao nhất có thể đến Chí Tôn thượng vị sơ giai cũng đã là không tệ, những người khác đoán chừng nên dừng lại ở Chí Tôn đỉnh phong mới phải.
Đây đã là kết quả tốt nhất, hơn nữa còn là thành tựu sót lại sau tỉ lệ hai thành.
Thế nhưng hiện tại… tất cả đều thành công tấn thăng đến Chí Tôn thượng vị, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Thậm chí, mấy người Tôn Minh Tú còn đạt tới đỉnh phong… vậy nếu dược hiệu mà mạnh hơn chút nữa, chẳng phải mấy người đứng đầu còn trực tiếp đột phá tới Tôn giả?
Nào có lý như vậy?!
Nếu như nói, vừa rồi như gặp quỷ, vậy giờ phải nói là gặp thần mới phải?!
Đổng Tề Thiên đã nói rõ với Vân Dương.
- Vật cực tất phản, Thiên Đạo tuần hoàn, đồ quá bổ, một khi không chịu nổi sẽ lập tức biến thành độc vật chí mạng!
- Thanh Vân lộ, trước kia còn được gọi là Diêm Vương lộ, hoặc là một bước lên trời, hoặc là một bước Địa Ngục, đọa thiên vẫn diệt!
- Chín thành chín võ giả trên đời này, đều không có duyên phận tiếp nhận bước lên trời đó.
- Dưới tình huống bình thường, nếu không phải đến lúc hiểm ác, tuyệt đối sẽ không áp dụng biện pháp như vậy. Không thành công thì chết, tuyệt không phải chỉ nói cho có. Cái gọi là nhân định thắng thiên, chỉ là hoang ngôn trong tiểu thuyết, lừa người gạt mình mà thôi.
Đây vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể tranh luận, càng không thể nghi ngờ.
Nhưng hiện tại, thế mà tất cả đều thành công…
Chuyện này, quá hoang đường?
Chẳng lẽ kỳ tích chỉ có trong truyền thuyết, vậy mà lại có thể hiện ra trước mắt, trở thành hiện thực?!
Không, tỷ lệ thành công như vậy tuyệt không phải là kỳ tích, rõ ràng là thần tích a!
Nhưng Đổng Tề Thiên là ai? Với kiến thức lịch duyệt cùng tầm mắt của hắn, chớp mắt cảm khái liền có thể nhận ra, trong này nhất định có nguyên nhân!
Không có nguyên nhân, há có thể tạo thành thần tích như vậy!
Tôn Minh Tú đứng trước bậc thanh điểm danh.
- Vân Tú Tâm, Hồ Tiểu Phàm, Trình Giai Giai, Lộ Trường Mạn, Lâm Tiểu Nhu…
Điểm danh mười người:
- Sư tôn nói các ngươi tiến vào.
Lập tức, nhìn ánh mắt khẩn trương mà hưng phấn của các sư đệ sư muội, Tôn Minh Tú mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, sau khi đi vào, một chút là được… nhất định phải cố lên!
Lập tức, mười người Tôn Minh Tú bồng bềnh… khụ, bước nặng bước nhẹ đi ra ngoài, nhưng tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều, hiển nhiên là muốn nhanh chóng trở về vận công tiêu hóa thu hoạch hôm nay, tình huống trước mặt thực sự không cho phép bọn hắn lãng phí thời gian.
Tôn Minh Tú tự mình thiết đặt mục tiêu: Trong vòng năm này, nhất định phải thành công thích ứng, nhất định phải duy trì được uy nghiêm của đại sư huynh.
- Sau khi trở về, các ngươi nhất định phải chú ý củng cố cảnh giới trước mắt, tuyệt đối không thể lười biếng, chớ có cô phụ một phen khổ tâm của các sư phụ sư thúc cùng chưởng môn phủ tôn.
- Lần này tăng cảnh giới, không thể nghi ngờ chính là một lần kỳ ngộ hiếm có, khó có thể lặp lại, môn phái như Cửu Tôn phủ chúng ta không thể có nhiều lần. Chúng ta chỉ là một môn phái mới thành lập, các sư tôn cho chúng ta kỳ ngộ như thế, chỉ sợ… cũng phải bỏ ra một cái giá to lớn, có lẽ tài nguyên cả môn phái, bị một lần đột phá của chúng ta mà hao hết mười thành…
- Long ân hậu ý như vậy, các vị sư đệ sư muội… chớ có xem thường.
- Đây chính là ân điển đáng để chúng ta hiệu mệnh vào sinh ra tử cả đời!
- Chúng ta nên đem ân điển này khắc trong ngũ tạng, ấn trong nội tâm!
Các sư huynh đệ đầy nặng nề, lặng im gật đầu, trong mắt còn lấp lóe quang mang.
Điểm này, không cần đại sư huynh nói, bọn hắn đều đã sớm tự nhủ.
Một môn phái còn không có Thiên Vận kỳ trấn giữ, muốn thu được cơ duyên như vậy, phải khó tới mức nào?
Chúng đệ tử bọn hắn kiến thức nông cạn, cần rất lâu sau mới có thể hiểu được gian nan trong này!
Thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới trung tâm của bọn hắn với sư trưởng, với môn phái!
Dù là lấy nhận thức nông cạn của bọn hắn để phán đoán, linh dược nghịch thiên có thể giúp người nhanh chóng vượt cả một đại cảnh giới như vậy, tin rằng dù là môn phái có Thiên Vận kỳ, cũng tuyệt không có nhiều a?
Như lời Tôn Minh Tú đai sư huynh nói, để có được lần này, chỉ sợ chưởng môn phủ tôn phải dốc hết gia sản!
Ân tình này, thực nên khắc ghi cả đời!
…
Mấy người Vân Tú Tâm đầy vui vẻ chạy vào trong, Đổng Tề Thiên hơi thả lỏng liền lập tức căng cứng.
Mấy gia hỏa này, tu vi cao nhất mới đạt tới Thiên Huyền đỉnh phong.
Nếu tính tu vi, bọn hắn còn kém xa mấy người Tôn Minh Tú, thế nhưng Đổng Tề Thiên lại càng xem trọng nhóm Vân Tú Tâm này hơn. Mấy người Tôn Minh Tú dù có tiến cảnh kinh người đến mấy, còn phần nhiều là do tông môn tích cực bồi dưỡng, trong mắt Đổng Tề Thiên, như vậy dù là nhân tuyển hạng nhất, nhưng lại không phải không thể kiếm ra!
Nhất là trong thập đại đệ tử, ngoại trừ Bạch Dạ Hành, những người còn lại đều khá thành thục, người như vậy, khi trưởng thành thường sẽ trở thành trưởng lão, cung phụng, hộ pháp…
Nhưng cho dù là người nổi bật nhất, Bạch Dạ Hành, muốn trở thành chưởng môn thủ lĩnh, thậm chí phát triển lớn hơn, tất cả vẫn chỉ dừng lại ở hai chữ cơ hội. Nếu không có kỳ ngộ đặc thù, thành tựu cả đời này cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi!
Nhất là trong môn phái mà thiên tài đi đầy đất, nhân tài không bằng cẩu như Cửu Tôn phủ!
Nhưng, mấy người Vân Tú Tâm lại khác.