Nửa canh giờ đầu tiên, Vân Tú Tâm cùng các sư đệ sư muội cùng tập hợp những điểm không hiểu của ngày luyện công trước đó, trình lên Vân Dương xin thỉnh giáo, sau đó lại phân tán luyện công.
Buổi sáng, tinh lực dư thừa, mỗi khi Vân Dương giảng giải công pháp đều sử dụng Thể Hồ đại pháp, trực kích tâm linh chúng đệ tử. Khiến người nghe đều có thể dùng tâm để nghe, không có chuyện không nhớ.
Mà điểm này, chính là phúc lợi mà đệ tử chư phong khác không thể hưởng thụ.
Mà điểm này, cũng chính là nguyên nhân giúp đệ tử chủ phong tiến bộ nhanh như thế.
Bởi đệ tử chư phong khác, nhiều lắm cũng chỉ có thể hưởng thụ đãi ngộ này khi Vân Dương thống nhất huấn thoại sau mỗi lần thi đấu.
Cũng không phải là Vân Dương không muốn chia ân huệ, nhưng thực sự là hắn hữu tâm vô lực, đại pháp này tiêu hao cực lớn, phạm vi sử dụng nhỏ thì không sao, nhưng muốn triển khai trên phạm vi lớn, nhiều lắm cũng chỉ có thể ngẫu nhiên dùng một thoáng, muốn kéo dài, tuyệt không phải trình độ hiện tại của Vân Dương có thể làm được.
Thực sự nếu phải mỗi ngày như thế một vòng, sau khi dạy bảo, chí ít hắn cũng phải mất nửa ngày để hồi phục nguyên khí…
Hơn nữa, các đệ tử đều có sư phụ của riêng mình, đám Sử Vô Trần cũng có bí pháp truyền đạt riêng, chưa hẳn kém hơn hắn, miễn cưỡng bao biện làm thay, lợi bất cập hại…
Bảy tám ngày lần nữa trôi qua. Lại đến một vòng thi đấu mới.
Lần này, Vân Dương đặc biệt chú ý biểu hiện của một số đệ tử.
Ngoại trừ Tôn Minh Tú, Ngọc Thanh Hằng, Vân Tú Tâm, Hồ Tiểu Phàm, Bạch Dạ Hành, Lâm Tiểu Nhu, Trình Giai Giai… còn có mấy người khác.
Tôn Minh Tú lại đột phá tiếp, trước mắt đã đạt tới Thần Huyền đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá tiến vào Chí Tôn cảnh. Khí độ càng thêm trầm ổn, Ngọc Thanh Hằng cũng đã đạt tới Thần Huyền cao giai, không để Tôn Minh Tú bỏ quá xa.
Vân Tú Tâm thuận lợi đăng lâm Thiên Huyền đỉnh phong, chỉ chờ một thời cơ đột phá.
Hồ Tiểu Phàm… a, gia hỏa này cũng đã đạt đến Thiên Huyền đỉnh phong, sánh vai với Vân Tú Tâm?!
Bạch Dạ Hành, Thần Huyền sơ giai, Lâm Tiểu Nhu, Thiên Huyền trung giai, Trình Giai Giai, Thiên Huyền trung giai.
Đệ tử đời thứ nhất của Cửu Tôn phủ hiện tại, chỉ có mười người tu vi thấp nhất còn ở Địa Huyền, những người còn lại đều đã thành công đạt đến từ Thiên Huyền trở lên.
Mấy đệ tử này vừa ra tay, thanh sắc tràn khắp Cửu Tôn phủ, toàn bộ Cửu Tôn phủ như biến thành một mảnh biển cả xanh thẳm.
Cùng lúc đó, Vân Dương ngồi ngay ngắn chủ vị, chủ nhân bát phong theo thứ tự ngồi hai bên, Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương ngồi đơn độc một hàng ghế.
Chuyện đáng nói, chính là khi hai người nhìn thấy đệ tử ưu tú của người khác, cũng động tâm muốn thu đệ tử, sau lần thứ nhất phá tổ chức buôn người, mỗi người đều thu mười đệ tử, làm thầy đến mức nghiện.
Chỉ có điều, đệ tử mới của bọn hắn còn chưa tham dự cửu phong thi đấu được.
Sau một phen tỷ thí, Tôn Minh Tú vẫn ổn thỏa tại vị trí Thủ tịch đại đệ tử, Ngọc Thanh Hằng theo sát xếp thứ hai, mà Bạch Dạ Hành, một đường giết tới, trực tiếp ngồi lên vị trí thứ ba.
Nhìn vẻ thất lạc của bảy đại đệ tử còn lại, Vân Dương cũng có chút nhíu mày.
Mấy đệ tử này… trải qua linh lực của Cửu Tôn phủ tẩy lễ, tốc độ tiến bộ cá nhân đặt ở môn phái khác có thể xem như thiên tài, nhưng kinh mạch trong cơ thể bọn nó, lại dần xuất hiện dấu hiệu cố hóa.
Dấu hiệu này, cho thấy xem như về sau bọn nó có thay đổi gì nữa, thì cũng đã tiếp cận cực hạn, trong thời gian ngắn, khó có tiến triển gì thêm.
Cần có thời gian cực dài ma luyện, mới có thể tiếp tục đột phá.
Tình huống này, trong thời gian ngắn không thể thay đổi được, chỉ có thể chờ trận tranh đoạt Thiên Vận kỳ kết thúc, mới có thể tính toán biện pháp khắc phục…
Trong các đệ tử, người có thiên tư tốt nhất cũng chỉ có mấy người, Vân Tú Tâm, Bạch Dạ Hành, Lâm Tiểu Nhu, Trình Giai Giai, hiện còn tăng thêm Hồ Tiểu Phàm, nhất là tiểu tử Hồ Tiểu Phàm, hiện tại dần lộ xu thế nghịch tập, cái sau vượt cái trước.
Chiến đấu giữa Thiên Huyền cảnh, Vân Tú Tâm nhất cử giành vị trí đầu, mà Hồ Tiểu Phàm, quả nhiên nghịch tập, giết tới vị trí thứ hai.
Tự thấy tu vi đã đuổi kịp đại sư tỷ, Hồ Tiểu Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khiêu chiến. Mà Vân Tú Tâm quyết tâm bảo vệ ngôi vị “Cùng giai vô địch” của mình, cường thế đàn áp, chỉ mười chiêu liền tung một chưởng vỗ bay.
Trình Giai Giai cùng Lâm Tiểu Nhu vẫn giữ tu vi sàn sàn, quyết đấu đánh tới khi hết sức, Trình Giai Giai mới dùng một chiêu thắng hiểm mà chấm dứt chiến đấu, phân thứ ba thứ tư.
Lâm tiểu như, không có gì bất ngờ lại bật khóc…
Đổng Tề Thiên đen mặt từ cao nhìn xuống.
Mỗi lần nhìn thấy đám tiểu gia hỏa này, Đổng Tề Thiên lại có cảm giác măng mọc sau mưa, mầm non từ từ trưởng thành!
Tốc độ tấn thăng này, thực lòng không thể tưởng tượng được!
Coi như thời kỳ cường thịnh nhất của Cực Thiên môn năm đó, môn hạ đệ tử cũng không thể tiến cảnh nhanh như vậy a!
Lắc đầu, Đổng Tề Thiên cảm thấy… thật là đáng tiếc!
Tại sao gia hỏa Vân Dương này lại đáng giận như vậy, đệ tử như vậy mà còn không biết đủ, còn muốn Thanh Vân đan…
Còn cái gì mà không thành công thì thành nhân!
Rắm chó!
Thực con bà nội nó thân trong phúc mà không biết hưởng!
Lại ngưng mắt nhìn bảy đệ tử bị Bạch Dạ Hành nghịch tập đẩy ra sau, Đổng Tề Thiên có thể cảm giác được sự không hài lòng trong mắt Vân Dương, nhất là đối với thể chất của đám đệ tử này mà có chút nhíu mày.
Nhưng, Đổng Tề Thiên chỉ muốn nói… ngươi con mẹ nó còn muốn thế nào nữa!
Dù kinh mạch của mấy đệ tử kia đều xuất hiện trạng thái cố hóa, thế nhưng hiện tại cả bọn đều đã là Tiên Thiên Chi Thể! Ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi có biết, năm đó ta cũng chỉ là Tiên Thiên Chi Thể hay không?
Tiểu tử này thực sự là được chiều quá quen thân, giờ còn muốn nhặt xương trong lòng trứng!
Có điều… không thể không nói, những đệ tử này của Cửu Tôn phủ, thực sự khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Vân Dương, ngươi chọc phải đại phiền toái rồi.
Hiện tại, ngay cả những đệ tử dưới hậu viện cũng đang không ngừng hình thành Tiên Thiên Chi Thể, còn có rất nhiều đệ tử không ngừng mở khiếu huyệt…
Những đệ tử này, nhờ hoàn cảnh đặc thù của Cửu Tôn mà khiếu huyệt chi bích đều trở nên rất mỏng.
Nếu để một môn phái có trung phẩm Thiên Vận kỳ tới đây chọn đệ tử, trong một vạn đệ tử của ngươi, ít nhất cũng có thể lựa ra năm ngàn!
Đến lúc đó, ta muốn xem ngươi làm thế nào để đối mặt với đám sài lang hổ báo kia tới cướp đoạt?
Phiền toái này, ta xem ngươi vượt qua thế nào.
Dù sao ta cũng sẽ không giúp ngươi! Hừ!
Đổng Tề Thiên thầm hạ quyết tâm.
…
Thời gian từng ngày trôi qua, không khí bao trùm Cửu Tôn phủ ngày càng khẩn trương, càng ngày càng nặng nề.
Thậm chí, ngay cả đám Sử Vô Trần, cũng nặng nề vội vàng không thôi.
Ngoài thời gian dạy đệ tử, luyện công luyện khí thì chính là luyện đao luyện kiếm, cuộc sống như không còn bất cứ thứ gì khác.
Có lẽ, toàn bộ Cửu Tôn phủ, chỉ có một người duy nhất không khẩn trương, chính là Vân Dương!