Người khác không nói, Thái tử kia là người mà Ngọc Phái Tranh khâm định làm người thừa kế, tối thiểu cũng có một chút năng lực, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra đó không phải người tài trị quốc, nếu không hiện tại sao lại bị đè nén, cạnh tranh ác liệt như thế?
- Yên tâm đi lão Thu.
Cảm xúc của Hoàng đế Bệ hạ đã hoàn toàn ổn định:
- Trẫm cũng mới chỉ đưa ra quyết định, tạm thời sẽ không có vọng động, chí ít trong thời gian ngắn, Trẫm sẽ không làm ra biến động lớn.
- Coi như tâm đã quyết định, mưu cũng có thể thực hiện, nhưng Trẫm cũng cần phải quan sát thêm một thời gian, thời gian này ít nhất cũng phải mấy năm. Đứa bé kia có thể nhận được trách nhiệm hay không, cơ bản sáu bảy tuổi là có thể nhìn ra được.
- Nếu là chuyện không thể làm, Trẫm cũng sẽ không khư khư cố chấp.
Hoàng đế Bệ hạ nói đùa:
- Trẫm còn chưa phải hôn quân bất chấp tất cả a.
Thu Lão Nguyên soái gật đầu, câu nói này thực lại là thật, ngươi mà là hôn quân, lão tử đã sớm không hầu hạ! Nào còn đến phiên ngươi há miệng mở miệng là muốn tru cửu tộc nhà ta...
- Trẫm sẽ giả bộ như chưa biết chuyện này, kiên nhẫn chờ đợi.
Hoàng đế Bệ hạ nhẹ giọng nói:
- Kiên nhẫn chờ tôn nhi của Trẫm trở lại bên Trẫm... Trẫm nhất định phải nhìn, xem tôn nhỉ của Trẫm lớn lên tuấn tú cỡ nào... Có phải anh tuấn, thông minh, nghe lời, hiếu thuận, cơ trí, kiên cường, anh minh, quả quyết, hùng tài đại lược, không biết sợ hãi như phụ thân hắn hay không?
Trong ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ, chất chứa một mảnh chua xót nhu tình.
Hắn chậm rãi xoay người, nhìn về chân dung đại hoàng tử sau lưng, lẩm bẩm:
- Hài nhi, phụ hoàng... Nhớ ngươi không ngủ được... Nếu ngươi anh linh không xa, sao không đến trong mộng gặp gỡ phụ hoàng...
Đại hoàng tử trong bức họa mỉm cười, xa xa nhìn phụ hoàng của mình, gương mặt hòa nhã.
Thu Lão Nguyên soái đột nhiên cảm thấy chua chua, dường như ẩn ẩn cảm nhận được tâm cảnh của Hoàng đế Bệ hạ, cũng cảm động lây.
Giờ khắc này, Lão Nguyên soái thầm hạ một lời thề, nếu di tử của đại hoàng tử có thể gánh trách nhiệm, vậy cả đời còn lại của lão sẽ giao phó trên người hắn, lão muốn xem xem, phải chăng bản thân có thể bồi dưỡng được một hùng chủ xưng bá Thiên Huyền hay không!
...
Vân Dương trở lại Tiếp Thiên lâu, đúng lúc gặp phải Lôi Động Thiên tranh cãi muốn rời đi.
Lúc này Lôi Động Thiên đã khôi phục được ba thành thực lực, hắn muốn đi, cũng chỉ có Bạch Y Tuyết mới có thể ngăn cản, nhưng Bạch Y Tuyết căn bản không chút thiện cảm với Lôi Động Thiên, căn bản là không muốn ngăn lại, về phần những người khác có lòng mà không có lực, dù sao Lôi Động Thiên chỉ có ba thành thực lực, nhưng cũng phải đạt đến Thiên cảnh tam Tứ trọng, dù là mười thành đại viên mãn, cũng không phải đối thủ một tay của hắn.
May mà ngay lúc tranh quấn, Vân Dương trở về.
- Huynh đệ ngươi trở về thật đúng lúc!
Lôi Động Thiên đại hỉ:
- Mấy ngày nay co đầu rụt cổ, vi huynh đã chịu đủ rồi, thực sự rất khó chịu. Vi huynh dự định về gia tộc, tổ chức lực lượng, hủy diệt Tứ Quý lâu, trút một ngụm ác khí!
Vân Dương ngạc nhiên:
- Lôi huynh, tình huống hiện tại không phải ta không để ngươi đi. Mà ngươi hiện tại đi ra ngoài thì thực quá hung hiểm! Tứ Quý lâu không thể từ bỏ nhắm vào ngươi, nếu ngươi tùy tiện ra ngoài, chẳng khác nào đem dê vào miệng cọp! Lần trước tiểu đệ có thể cứu ngươi, phân nửa cũng là nhờ cơ duyên may mắn, khó mà phục chế, nếu lại có chút sai lầm, đến lúc đó hối cũng đã muộn!
Vân Dương nói rất chân thành, cố nhiên rất không khách khí, nhưng nói ra đều là tình hình thực tế, Lôi Động Thiên cũng hiểu rõ nhưng vẫn đầy tự tin nói:
- Vân huynh đệ yên tâm, bằng thủ đoạn dịch dung của ta, bọn hắn muốn theo dõi ta cũng không dễ dàng như vậy, mà thực lực của ta cũng đã khôi phục một phần, chỉ cần không gặp phải Niên tiên sinh kia, những người khác cũng chỉ là hạng thường, không đủ gây sợ hãi!
Vân Dương nhất thời không còn gì để nói, thầm nghĩ: đại ca, ngươi lấy tự tin này từ đâu a?
Nhưng người khác cũng chỉ là hạng thường? Không đủ gây sợ hãi?
Trước đó ngươi bị người ta đánh cho nửa sống nửa chết, ngay cả hộ vệ duy nhất cũng bị tiêu diệt. Thế mà ngươi còn tự tin hơn cả lúc trước?
Từ nhỏ ngươi được đại gia tộc giáo dục, tạo thành cá tính không đặt ai trong mắt cũng quá chắc đi!
Người ta đụng đầu vào tường cũng không quay đầu lại, còn ngươi chẳng những không quay đầu lại, còn muốn tiếp tục đụng vào, đâm tới bể đầu đổ máu cũng không yên lại!
Ngài như vậy là muốn chết, muốn chết a, là muốn chết a?!
- Hay là đợi thêm một chút đi.
Vân Dương nói:
- Tin rằng hai ba ngày nữa, Lôi huynh có thể khôi phục ít nhất sáu thành, khi đó huynh lại đi cũng không muộn, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn!
Lôi Động Thiên thờ dài trùng điệp, mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng cũng có thể cúi đầu tiếp nhận, dù sao hắn biết, điểm xuất phát của Vân Dương là muốn tốt cho hắn.
- Đúng rồi, lần này Lôi huynh trở về, ngoại trừ chuyện xin cứu binh, tiểu đệ còn chút chuyện nhờ Lôi huynh hỗ trợ.
Vân Dương trù trừ một chút, biểu tình ngượng ngùng.
- Chuyện gì?
Lôi Động Thiên lập tức tìm được một chút cảm giác tồn tại, vỗ ngực nói:
- Huynh đệ cứ việc nói thẳng, phàm là chuyện ta có thể làm được, nhất định nghĩa bất dung từ.
Vân Dương gãi gãi đầu:
- Việc này... Thực sự... Có chút khó mở miệng.
Lôi Động Thiên vội vàng xao động nói:
- Có gì mà khó mở miệng? Lấy giao tình sinh tử giữa hai huynh đệ chúng ta, ngươi muốn cái gì còn không phải là chuyện một câu nói! Giúp ngươi cũng là giúp ta, thoải mái nói đi!
Lôi Động Thiên cũng nói thực tình, tuyệt không giả dối, lúc trước hắn đã xác định Vân Dương là một trong những lô đỉnh tu luyện Thất Tình Đại Pháp của bản thân, cho nên nhất định phải có chân tình, lý tưởng nhất là Lôi Động Thiên thi ân Vân Dương, khiến cho Vân Dương sinh ra cảm giác ỷ lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm Lôi Động Thiên.
Nhưng mà lúc này lại tương phản, Vân Dương lại là người có đại ân với Lôi Động Thiên, nếu dự tính ban đầu của Lôi Động Thiên không đổi, tùy tiện dẫn động công pháp, mưu tính Vân Dương, ngược lại có thể dẫn đến phản phệ. Dù sao Thất Tình Đại Pháp cũng lấy tình cảm làm cơ sở, tối kị nhất chính là chân tình nghịch phản, cho nên Lôi Động Thiên chỉ hận không thể xuất lực giúp Vân Dương thu được nhiều chỗ tốt, càng nhiều càng tốt!
Tốt nhất là để gia hỏa này cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu cúng bái, làm trâu làm ngựa cũng không đủ báo...
Vân Dương dơ dự nửa ngày:
- Lôi huynh, tiểu đệ vốn không muốn...
Lôi Động Thiên trợn mắt một cái:
- Có gì mau nói, dông dài như vậy làm cái gì? Mọi người đều là huynh đệ, ngươi với đại ca còn gì mà không thể nói!
- Tài nguyên!
Vân Dương bị kích thích, lập tức thốt ra:
- Lôi huynh, kể từ sau trận chiến ngày đó, tiểu đệ phát hiện, chút thực lực của bản thân thực sự quá nhỏ yếu, với Tứ Quý lâu chẳng khác nào kiến càng lay cây!
- Nhưng mà muốn nhanh chóng tăng thực lực, lại là một chuyện hết sức khó khăn! Chỉ có cao đồ ẩn thế như Lôi huynh, mới có thể đi đường tắt!
Ánh mắt Vân Dương trở nên thanh tịnh, cung kính nói:
- Tiểu đệ biết làm như vậy là đi quá giới hạn, nhưng thực sự thực lực bản thân quá yếu ớt, lúc này mới... Lúc này mới mặt dày xin Lôi huynh giúp đỡ! Cũng không cần đồ quá tốt, phàm là những thứ Lôi huynh không cần đến, đối với tu luyện có chút tác dụng, cho tiểu đệ một chút là được, còn xin Lôi huynh chớ trách tiểu đệ vô lễ.
Lôi Động Thiên cởi mở cười một tiếng:
- Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, yên tâm yên tâm, chuyện ngươi cần cứ tính trên người ta!
Hắn trầm ngâm một chút:
- Lúc trước cho ngươi, trong gia tộc ta có thể tính là mười phần tài nguyên tu luyện, chờ ta trở lại, sẽ mang cho ngươi một trăm phần, thế nào?
Vân Dương sợ hãi:
- Nhiều quá, nhiều quá! Ta nào cần dùng đến nhiều như vậy, tiểu đệ nào dám có hy vọng xa vời?!
- Nhiều quá? Vậy thì hai trăm phần đi!
Lôi Động Thiên hoàn toàn không thèm để ý phất tay:
- Cứ quyết định như vậy!
Khóe miệng Vân Dương bản năng cơ quắp mấy cái.
Lôi thị gia tộc của tên gia hỏa này, đến cùng là tồn tại bực nào a?!
Nhìn con hàng này hào phóng...
Hơn nữa, phản ứng của con hàng này đột nhiên cũng chậm kỳ lạ...
Hắn nói một trăm phần, ta nói quá nhiều, sau đó hắn lại nói hai trăm phần!
Rốt cục là nghĩ thế nào a?
Ta là quân sư Cửu Tôn, là Trí Tôn, cũng không thể hiểu nổi trong đầu hắn đang nghĩ cái gì?!
Vân Dương đương nhiên không biết, lúc này Lôi Động Thiên chỉ muốn lấy ra càng nhiều, chấm dứt phần nợ nhân duyên, chỉ có cho đi càng nhiều, như vậy nợ tình cảm mà hắn thiếu mới có thể trả lại, nếu không Lôi Động Thiên cũng không phải người ngu, sao có thể tự nhiên tăng giá!
- Đúng rồi, ngoại trừ tài nguyên tu luyện, những cái khác ngươi còn cần gì không?
Lôi Động Thiên hỏi:
- Thuốc trị thương cao cấp cũng lấy hai trăm phần nhé?
Vân Dương nhăm nhó:
- Cái này, ta thực sự ngại...
- Việc này cứ quyết thế đi, ta quyết định!
Lôi Động Thiên vung tay, hào khí vượt mây xanh.
Một bên.
Bạch Y Tuyết mặt không đổi sắc nhìn tuyết ngoài cửa sổ, thực sự sợ bản thân sơ ý không khống chế nổi, bật cười thành tiếng thì thật có lỗi.
Vị Lôi công tử này... Thực sự không biết bị đào hố đến mức nào mới có thể nhận ra chân tướng nữa...
Ca ca ta bị hố, thế nhưng hiện tại ta với công tử là người một nhà, phù sa không chảy ruộng ngoài, cuối cùng thế nào cũng có thể lấy được chỗ tốt, nhưng gia hỏa này, rõ ràng là muốn bị gài đến chết a.
- Lôi huynh nghỉ ngơi cho tốt. Nếu có điều gì cần bảo, cứ nói một tiếng, tuyệt đối không nên khách khí với ta.
Vân Dương lại lấy ra một túi hoa quả hiếm thấy.
Đương nhiên đây là khẩu phần lương thực chuẩn bị cho Kỷ Kỷ, chỉ có điều Vân Dương mua tới hai phần.
Bạch Y Tuyết thấy Lôi Động Thiên gặm đến miệng đầy nước quả, khóe miệng không khỏi giật giật một cái, con hàng này chắc chắn không biết đãi ngộ của hắn kỳ thực chỉ bằng chim của công tử a?
Ừm, nói không chừng, trong lòng công tử địa vị của con hàng này còn không bằng con chim tên Kỷ Kỷ kia!
Tâm tình Vân Dương rất tốt.
Vật tư của Lôi Động Thiên, Vân Dương có thể nói thèm nhỏ dãi đã lâu.
Mấy thứ này đều là hàng cao cấp mà Thiên Huyền đại lục khó thể lấy được a.
Nếu con hàng này đã đáp ứng, như vậy chờ hắn trở lại, nhất định sẽ mang theo không ít đồ tốt.
Kể từ đó, tài nguyên mà hắn cần đều có đủ, thậm chí còn có thể dư ra.
Vân Dương có chút hài lòng.
Chất béo trên người Lôi Động Thiên, còn xa xa chưa bóp được mấy a.
Ép chưa thành hết mỡ, đồng chí còn cần cố gắng!