Lời nói như gió bay, hối hận cũng đã muộn, đã theo gió bay rồi!
Đối phương mời một câu hỏi một tiếng, có thể coi là lễ phép, cũng có thể coi là thúc giục, nếu trực tiếp yêu cầu ngươi thực hiện việc đánh cược… Không thấy mất mặt ư?
Sử Vô Trần sắc mặt bất đắc dĩ nhận mệnh:
- Một lời quân tử, một roi khoái mã, ta nếu đã chính miệng nhận thua đương nhiên sẽ không đổi ý rồi. Có điều môn chú đại nhân, ta gia nhập môn phái ngươi cũng phải cho ta chức vụ gì đó chứ? Nguyên lão gì đó thì qua loa quá!
Vân Dương ho khan một tiếng nói:
- Cửu Tôn phủ chúng ta không phải chỉ để gọi chơi, tên cũng như nghĩa, cần chín người thủ lĩnh, ta cho ngươi một Tôn vị, thấy sao?
Sử Vô Trần lẩm bẩm:
- Vậy… còn tạm được… Ngươi là cái gì tôn?
Vân Dương nói:
- Ta họ Vân, đương nhiên là Vân Tôn.
Sử Vô Trần hào hứng:
- Được được được, vậy từ nay trở đi ta chính là Sử Tôn!
- Sử Tôn...
Vân Dương phụt một tiếng phun ra, quả thật sặc tới ho khan liên tục, mặt đỏ tới mang tai.
Sử Vô Trần ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, nhe răng trợn mắt nói:
- Cái này không dễ nghe… Quá bất nhã, dễ khiến người ta hiểu lầm nhỉ?
- Khụ khụ khụ...
Vân Dương ho khan không ngừng, thầm nghĩ, cái tên của ngươi không phải dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, mà là tuyệt đối sẽ khiến người ta hiểu lầm!
Thỉ Tôn!
Đại ca, không phải ngươi cố ý trêu chọc khiến ta ghê tởm đấy chứ, nếu một trong Cửu Tôn là Thỉ Tôn, vậy ta thà rằng ngài không gia ngập, ngài dốc hết vốn liếng rồi đấy à?
- Ngươi là kiếm khách thành danh, thôi gọi là Kiếm Tôn đi.
Vân Dương gấp rút đề nghị, hoàn toàn không để ý cái tên này có nghi vấn bắt chước Kiếm Tôn Giả của Tứ Quý Lâu.
Sử Vô Trần vẫn xoắn xuýt:
- Thế nhưng mà, cái tên này… vẫn không dễ nghe…
Sắc mặt hắn đầy ý kiến:
- Tiện Tôn à… cũng chẳng khá hơn Thỉ Tôn bao nhiêu…
“...”
Vân Dương không còn gì để nói:
- Vậy ngươi định gọi là cái gì tôn? Ngươi họ Sử đã không được rồi, ngươi luyện kiếm cũng không được nốt, thế ngươi còn biết cái gì? Dù sao tên cũng phải xứng với thực, bắn tên cũng phải có đích chứ?
Sử Vô Trần dò xét:
- Nếu không thì… Ta đứng dưới ngươi, xếp thứ hai, ngươi là Thủ Tôn, ta là Nhị Tôn?
Vân Dương lập tức trợn mắt:
- Thủ Tôn? Nhị Tôn? Ngươi thật sự thấy… Nhị Tôn dễ nghe hơn Kiếm Tôn?
Sử Vô Trần không còn ý tưởng nào:
- Thế nhưng mà…
- Không thì cứ gọi là Kiếm Tôn đi! Trước kia là kiếm khách, giờ là Tiện Tôn, nghe sẽ thấy là ngươi thăng cấp, cũng không tệ rồi, quá cưỡng cầu sẽ chỉ càng không đứng đắn, còn kén chọn gì nữa.
Sử Vô Trần sắc mặt bất đắc dĩ:
- Thôi thôi, thì Kiếm Tôn vậy…
Đột nhiên thở sâu một hơi nói:
- Chậc, đầu thai cũng là việc cần kỹ thuật… Ngươi nói xem, nếu ta sinh ra trong dòng họ khác, cần gì phải lo nghĩ như giờ…
Vân Dương hừ một tiếng:
- Kiếm tôn dẫu sao cũng khá hơn Thỉ Tôn rồi? Có điều nếu ngươi quả thật quá để ý tới tên hiệu có thể cầm đao quẹt qua cổ một cái, ngươi lại có một cơ hội. Ta hứa sẽ để dành một vị trí tôn cho ngươi thêm 18 năm.
Sử Vô Trần trợn mắt khinh bỉ.
Cảm giác cái miệng vị môn chủ tân nhiệm của mình quả thật… không còn gì để nói.
Ngay sau đó, Sử Vô Trần thề với trời sẽ trung thành, gia nhập Cửu Tôn phủ. Một luồng hư ảnh cờ trắng bay một vòng quanh người rồi mới trở lại thân thể Vân Dương, nghi thức coi như hoàn thành.
Sắc trời đã tối.
- Môn chủ đại nhân, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?
- Bên kia… Có vẻ có cái hang núi, tạm thời vào đó ngủ đi.
“...”
Vân Dương nhìn Sử Vô Trần rửa mặt thay đổi cách trang phục sạch sẽ gọn gàng, lại kinh ngạc một hồi lâu.
- Hoá ra dáng vẻ ngươi trông cũng không tệ.
Sử Vô Trần chỉ có thể im lặng.
Nào chỉ không tệ?
Sử Vô Trần. Sử đại kiếm khách, tuyệt đối là một mỹ nam tử hào hoa.
Tuổi tầm 27- 28, mặt vuông, sống mũi cao, môi dày, mắt một mí càng tôn thêm ánh mắt sắc bén. Dáng người cao ráo chỉ thấp hơn Vân Dương một chút.
Mặc một bộ quần áo xanh càng tôn bật anh tư hiên ngang, khí thế bừng bừng.
Chỉ xét riêng khí độ phong phạm còn trên cả Vân Tiêu Dao cùng Bạch Y Tuyết… Tu vi càng không cần bàn, vượt xa cả hai người kia!
Dẫu sao tu vi Sử Vô Trần là thật, ngay cả Vân Dương cũng không sánh nổi!
Trong hang.
Sử Vô Trần thở ngắn than dài, thổn thức không thôi, có cảm giác mất sạch can đảm như lên phải thuyền giặc, tiền đồ u tối.
Nhưng tất cả mọi tâm tình tiêu cực đều lập tức biến mất khi chứng kiến Vân Dương bố trí đại trận hộ sơn.
Ngay dưới ánh mắt quan sát của hắn, Vân Dương đông một viên tây một viên vẩy xuống từng tinh thể màu tím, sau đó cắm trận kỳ, 108 trận kỳ liên tục rơi xuống đất.
Trận kỳ cùng viên tinh thể cuối cùng rơi xuống chính giữa quảng trường.
Những viên tinh thể màu tím đặc dị theo trận kỳ viên mãn cũng biến mất vô ảnh vô tung, không còn tăm tích.
Theo đại trận hoàn thành, cả ngọn núi đột nhiên rung chuyển, giống như đang co lại, vô số lực lượng địa mạch bắt đầu từ bốn phương tám hướng tụ tập dưới chân.
Ánh trao lấp loé đầy trời lúc này cũng bừng sáng, biển sao chói loá phủ xuống. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ những ngọn núi của Cửu Tôn phủ đều được phủ trong sương trắng, đưa tay không thấy được năm ngón, thần thức cũng không thể vươn xa.
Theo sát đó, linh khí phương viên vạn dặm chen chúc ập tới, hoà cùng vùng đất chín ngọn núi này.
Linh khí tụ hợp như vậy kéo dài suốt cả đêm.
Tới sáng sớm ngày thứ hai.
- Được rồi.
Vân Dương thở phào nhẹ nhõm:
- Căn cơ trận thế đã xong, đủ sử dụng lúc đầu rồi!
- Đây chính là Chu Thiên tinh Đấu Đại Trận đã thất truyền ư?
Sử Vô Trần mặt mũi đầy tôn kính hỏi.
- Kiếm Tôn đánh giá cao bản tôn rồi, trận này hái ánh sao khắp trời hội tụ nguyên năng nhưng vẫn kém xa Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận chân chính, khó mà đánh đồng được.
Vân Dương mỉm cười:
- Ta đặt tên là Đại Ngũ Hành Âm Dương Tinh Quang đại trận!
- Trận này hội tụ lực lượng ngũ hành, chuyển âm dương tạo hoá, hái lực lượng chu thiên tinh thần, tập hợp linh khí địa mạch bát phương, dẫn dắt linh lực ngàn dặm hội tụ, hình thành đại trận này. Trận này là căn cơ sở tại của Cửu Tôn phủ, tuyệt đối không thể tổn hại!
Vân Dương lại thản nhiên nói tiếp:
- Lại dùng 108 viên tinh thạch cung cấp nguyên năng kết hợp thành, nó tự hình thành cơ chế vận hành bảo hộ bản thân, không chút chướng ngại. Đại trận hộ sơn của Cửu Tôn phủ chúng ta mặc dù không thể bất hủ như Thiên Tinh Đấu đại trận nhưng hẳn có thể ngăn cản công kích của Thánh Hoàng mà không hề hao tổn.
- Thánh Hoàng!
Sử Vô Trần trợn tròn hai mắt:
- Rốt cuộc ngươi bày trận gì? Uy năng làm sao mạnh như vậy được, ta cần chứng minh!
Sử Vô Trần tự thấy đã từng gặp không ít đại trận hộ sơn nhưng lần đầu nghe được tác dụng như Vân Dương nói.
- Chẳng qua chỉ là một số kết tinh nguyên năng tương đối hi hữu mà thôi, đều do ta mang từ nơi phi thăng lên.
Vân Dương trả lời hời hợt.
Trong lòng lại nghĩ thầm, nếu nói thẳng nói thật vừa rồi dùng 108 viên Tử Cực Thiên Tinh bày trận… Cái gã trước mắt liệu có ngất xỉu không?
- Ngươi không muốn nói thì thôi, ta không hỏi là được. Nhưng mật độ linh khí trong không khí… thế này thì đậm đặc quá.
Sử Vô Trần nhíu mũi:
- Cho dù môn phái có Thiên Vận Kỳ hạ cấp cũng chưa chắc sánh được nơi này của chúng ta. Đây mới là ban đầu, đợi khi trận pháp vận chuyển lâu ngày, linh năng sợ là còn tăng cường…
- Trận pháp ta bố trí hiệu quả như vậy đấy, mới thế này còn xa mới đến cực hạn.
Vân Dương thuận miệng trả lời qua loa.
- Chẳng qua chỉ để ngươi cảm thụ chút thôi, lát nữa ta sẽ dừng công năng tụ tập linh khí, đợi mập mạp dẫn người về. Dù sao tiếp đó còn phải xây dựng đại điện tông môn. Sau khi hoàn thành đại điện lại bố trí lại đại trận phong toả sơn môn.
- Cửu Tôn phủ hôm nay rốt cuộc cũng chính thức cư ngụ tại Huyền Hoàng giới.
Vân Dương âm thầm cảm khái.
Không tới Huyền Hoàng giới còn không biết nơi này khó sống cỡ nào, chẳng qua giờ rốt cuộc cũng coi như bước được bước đầu tiên.
- Sau này chúng ta làm gì?
Sử Vô Trần hỏi.
- Ừm, cướp bóc.
- Cướp bóc?
Sử Vô Trần lập tức đổi giọng.
- Ngươi không nghe lầm, đúng là cướp bóc.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Trong Huyền Hoàng giới chúng ta cướp bóc là nghề nghiệp hợp pháp cơ mà, đã có đường tắt tốt như vậy sao lại không lợi dụng? Chỉ cần đi qua chỗ chúng ta thì cướp. Có điều kiện thì phải cướp chứ, nơi này không có điều kiện thì tới chỗ khác cướp. Nếu nơi nào cũng không có điều kiện thì sáng tạo điều kiện, vẫn là phải cướp!
Sử Vô Trần:
“...”
Giờ rốt cuộc hắn cũng xác định, mình quả thật đã… lên phải thuyền giặc cướp!
Cướp bóc… Mặc dù là hợp pháp nhưng tất cả hậu quả dẫn tới cũng phải do bản thân ngươi hoàn toàn gánh chịu. Mà một khi bắt đầu cướp đoạt, sau này sẽ đắc tội bao nhiêu người?
Vừa nghĩ tới kẻ thù che kín trời đất ập tới Cửu Tôn phủ, hai chân Sử Vô Trần đã bắt đàu run rẩy.
- Giờ ta xin rút còn kịp không?
Sử Vô Trần hỏi yếu ớt.
- Ngươi nói xem?
Vân Dương nghiêng đầu nhìn hắn nói:
- Không sợ thiên khiển cứ việc rút, chỗ này của ta tới lui tự do.
Sử Vô Trần buông thõng đầu, cực kỳ hối hận hít một hơi dài, giọng nói thậm chí có chút nghẹn ngào:
- Đáng thương cho ta, một thân huyết hải tâm cừu còn chưa báo…”
- Ba ngày nữa ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi khôi phục thương thế, sau đó chúng ta bắt đầu hành động! Ngươi là tu giả Thánh Giả, đệ nhất cao thủ của bản môn, lần hành động đầu tiên của bản môn đương nhiên phải do ngươi cầm đầu rồi!
Lần này Sử Vô Trần quả thật khóc không ra nước mắt...
Hoá ra ta là tên đầu tiên gánh tội thay...