Quay đầu, ai oán nhìn Vân Dương.
Quá đả kích người a, lão đại!
Lão thực thiên vị nha...
Vân Dương giương mắt nhìn trời, thầm nghĩ, mấy tên các ngươi nào biết, vì được thanh kiếm này mà Đông Thiên Lãnh mất đi cái gì... Nếu các ngươi biết, đoán chừng còn phải thấy hả lòng hả dạ...
Nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi biết...
Thiên Đạo phù hộ người hiền là điều hiển nhiên, nhưng người hiền... Ha ha ha...
- Hiện tại Đông Thiên Lãnh không có Huyền thú con non, chẳng nhẽ các ngươi cũng không có sao? Mau mau đem ra đây, ta còn chưa nhìn kỹ.
Sắc mặt Vân Dương hơi lo lắng thúc giục, kỳ thực chính là muốn đánh lạc hướng sự chú ý của mấy người.
Tam đại công tử cảm thấy toàn thân hữu khí vô lực.
Qua chuyện này, sự vui vẻ hứng thú vì mới đạt được Long Hổ cao cũng đã bị đả kích tan nát, không còn sót lại chút gì.
Ba người nhìn lại Huyền thú con non của mình, tất cả đồng thời sinh ra một cảm xúc muốn bóp chết: cái đồ chơi nhỏ này thực bất tranh khí... Lại không lọt vào pháp nhãn của lão đại... Khiến ta mất cơ hội đạt được tuyệt thế danh kiếm...
Ta hận a!
...
Mấy ngày sau.
Sau khi Vân phủ kín người, lần nữa lại biến hóa, biến thành một cái vườn bách thú.
Đại Bạch Bạch, Nhị Bạch Bạch, Tam Bạch Bạch, Tứ Bạch Bạch, Ngũ Bạch Bạch... Còn có Kỷ Kỷ.
Mấy tên này là dòng chính của Vân Dương.
Mà Tam Nhãn Trư, Vạn Cân Hùng, Hắc Sí Hổ... Mấy tên ở nhờ này cũng chính thức nhập bọn.
Tam Nhãn Trư bị Thu Vân Sơn đặt tên là: Anh Hùng. Mà Vạn Cân Hùng lại được Hạ Băng Xuyên thuận lý đặt là: Hảo Hán! Mà Hắc Sí Hổ lại được Xuân Vãn Phong đặt là: Vương Giả!
Ba cái tên này, ừm, bỏ qua Hắc Sí Hổ.
Nhưng mà Anh Hùng Hảo Hán lại đặt cho Tam Nhãn Trư cùng Vạn Cân Hùng...
Cái tên này nghe thế nào cũng cảm thấy nhức trứng a...
Các ngươi thực có con mẹ nó can đảm, có cái tên nào tục hơn một chút hay không?!
...
Bảy ngày nhanh chóng lướt qua.
Trong bảy ngày này, Vân Dương căn bản không bước ra khỏi cửa lớn, hết sức chuyện chú... Một lòng làm Tuần Thú sư!
Mà bên ngoài, luôn có hai ánh mắt đảo qua Vân phủ.
Chính là vị thiếu chủ cùng lão già áo đen kia, hai người đã nhìn chằm chằm vào đây hơn bốn ngày.
Bọn hắn cơ bản không cần mất bao nhiêu sức, đã có thể nghe được Kế Linh Tê cùng vị Vân công tử từng có quan hệ, hơn nữa còn là chỗ qua lại duy nhất của Kế Linh Tê.
Cho nên mục tiêu tại Thiên Đường thành, nơi này chính là nơi hiềm nghi lớn nhất!
Nhưng chủ tớ hai người liên tiếp quan sát bốn ngày trời, nhưng lại không phát hiện bất cứ điều gì dị thường.
Nếu như tên Vân Dương này là tên cứu hai người Kế Linh Tê, hoặc là có quan hệ với Phong Tôn kia, nhờ Phong Tôn giải cứu hai người Kế Linh Tê, có vẻ như đều không nên trầm ổn như vậy mới phải, có thể trầm ổn như vậy, hoặc là Vân Dương không biết chuyện hai người Kế Linh Tê, hoặc là có tố chất tâm lý quá tốt, không lộ sơ hở!
Về phần khả năng thứ ba, có chỗ dựa lợi hại, hoàn toàn không coi bọn hắn ra gì, khả năng này trực tiếp bị thanh niên thiếu chủ phủ định!
Trải qua mấy ngày quan sát, thanh niên thiếu chủ rút ra mấy cái kết luận...
Đầu tiền, bản thân Vân Dương là người có thực lực hời hợt, có thể nói là sâu kiến, thứ hai, trên dưới Vân phủ không hề có dấu hiện có siêu giai cao thủ tọa trấn, những người trong phủ, thực lực cũng chỉ thường thường, vô luận Phong Tôn với Vân Dương có quan hệ thế nào, hoặc là không ở Vân phủ, hoặc là... Chỉ là miệng cọp gan thỏ, tốt mã dẻ cùi!
Mặc dù mấy ngày nay, Vân phủ có cao thủ tinh anh của tứ đại gia tộc ở tạm, nhưng thanh niên thiếu chủ cùng lão bộc của hắn là tồn tại tiếp cận Lăng Tiêu Túy, cao thủ bốn nhà đối với chủ tớ hai người cũng chỉ là con kiến hơi cường tráng hơn một chút mà thôi!
Thanh niên thiếu chủ thu được kết luận như vậy, đương nhiên sẽ không tiếp tục cố kỵ, hành động càng lúc càng tùy ý, không tiếp tục che giấu!
- Thiếu chủ, nếu nói đến thiên phú, vị Vân công tử này thực đúng là một vị tuyệt thế kỳ tài.
Lão giả áo đen thấp giọng nói.
- Điều này ta đã sớm biết.
Thanh niên thiếu chủ gật gật đầu:
- Nhưng hắn cũng chỉ có tuyệt thế thiên phú mà thôi, thể chất của hắn quá hỗn tạp. Công pháp tu luyện cũng không thích hợp, cho dù có thành tựu nhất định, nhưng cả đời này cũng không thể đi đến đỉnh phong.
Lão giả áo đen gật đầu:
- Điểm này đúng là đáng tiếc, Tiên Thiên Kim Ngọc Chi Thể dù là trong Huyền Hoàng giới cũng hiếm thấy, có thể nói là thiên tài tuyệt hảo để tu luyện Kiếm Đạo, vậy mà lại chọn con đường tu luyện hoàn toàn không thích hợp, hơn nữa tư chất còn hỗn tạp như thế... Hắn cũng có thể coi như một cực khác biệt!
Thanh niên thiếu chủ hơi cười:
- Thiên phú của hắn tuy có thể giúp hắn bước nhanh trên đoạn đường đầu, đột phá bình cảnh cũng không quá khó khăn, nhưng chỉ cần bước đến thiên cảnh, tiến cảnh của hắn nhất định phải chậm lại! Những người từng bị hắn siêu việt trước kia, chỉ cần có chút cơ duyên, nhất định sẽ có một lúc nào đó siêu việt lại hắn. Loại thiên tài mới tu luyện đã lạc lối này, không phải vẫn lạc, cũng sẽ không gượng dậy nổi, nói gì đến tương lai.
- Bởi...
Thanh niên thiếu chủ kết luận:
- Tên Vân công tử này, giới hạn bởi tầm mắt kiến thức của hạ giới, căn bản không chú ý căn cơ cùng công pháp phù hợp, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ...
Lão giả áo đen nói:
- Chúng ta quan sát ròng rã bốn ngày, trong Vân phủ này, dường như không có chút gì bất thường, điểm này liệu có gì đó quái lạ...
Thanh niên thiếu chủ cười thản nhiên:
- Trước mắt không có dị thường mới là chuyện bình thường, nếu xuất hiện dị thường, chẳng phải quá dễ dàng bị chúng ta phát hiện hay sao, đó mới là chuyện không bình thường.
Lão giả áo đen tán thưởng:
- Vâng, thiếu chủ nói chí phải.
- Kỳ thực nói là hoàn toàn không có dị thường cũng không đúng lắm, nơi này tụ tập nhiều Huyền thú như vậy... Hơn nữa mấy con Huyền thú non kia rõ là thuộc về tứ đại gia tộc... Chuyện này chỉ sợ còn có ẩn tình, huyền cơ khác.
Thanh niên thiếu chủ từ xa nhìn lại Vân phủ, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ tên Vân công tử này còn là một vị Tuần Thú sư?!
Lão giả áo đen nói:
- Suy nghĩ của người hạ giới thực khác biệt với chúng ta, tu đồ của bọn hắn vô cùng nhỏ hẹp, không biết con đường phía trước nên đi thế nào, coi như tên Vân công tử kia có thân phận Tuần Thú sư, cũng không phải là chuyện gì lạ thường.
- Còn nữa, phong thủy của cái Vân phủ này cũng không tầm thường.
Thanh niên thiếu chủ nói:
- Bố cục phòng ốc đều rất sáng tạo. Chỉ nói riêng xu thế địa mạch phong thủy, đã có thể tụ tập thiên địa linh khí...
Thanh niên thiếu chủ nói:
- Điểm này, chỉ cần nhìn thực vật trong phủ là có thể biết một hai.
- Tổng hợp lại mấy điều trên, gia thế vị Vân công tử này, chắc chắc cũng không phải đơn giản chỉ là một cái Hầu gia triều đình như vậy.
Trong ánh mắt thanh niên thiếu chủ ẩn ẩn vẻ trầm tư ngưng trọng.
- Nghĩ cách thử tiếp cận hắn một chút!
...
Bên trong, Vân Dương nhắm mắt, vận chuyển linh khí, bắt đầu xác nhận tình huống của ba đầu Huyền thú, chuẩn bị chính thức bắt đầu quá trình dạy dỗ.
Ba đầu Huyền thú non này đã ở lại Vân phủ bảy ngày.
Trong bảy ngày này, mặc dù con người không cảm giác được rõ ràng thiên địa linh khí biến hóa, nhưng Huyền thú lại cảm giác vô cùng sâu sắc.
Mấy tên tiểu tử kia lúc đến buồn bã ốm yếu, nhưng lúc này đã nhảy nhót tưng bừng, hỗn loạn bốn phía.
Hơn nữa, Vân Dương còn bỏ công dạy dỗ một chút, mấy tiểu tử này rõ ràng đã có dấu hiệu khai khiếu tăng trí!
Mới được mấy ngày a?
Đối mặt tình huống thần diệu như vậy, đám cao thủ tứ đại gia tộc cùng nhau trợn mắt hốc mồm, gần như không dám tin tưởng những gì mà mình thấy!
Xem ra, vị Vân công tử này, thực đúng không phải là người thường!
Thấy thân thể tròn vo nhỏ nhỏ của đầu Tam Nhãn Trư kia đang cố gắng quay cuồng nhảy nhót tới lui, nhưng Vân Dương vừa kêu một tiếng, đã lập tức hấp tấp vọt tới.
Vô cùng nghe lời.
Còn Vạn Cân Hùng, hai cái chân thô nhỏ chống đỡ thân thể cồng kềnh, một bộ ngây thơ chân thành, nhưng cũng cẩn thận tỉ mỉ chấp hành các loại chỉ lệnh của Vân Dương.
Hắc Sí Hổ, vốn dĩ là tên mà mọi người nghĩ sẽ không hợp quần nhất, nhưng lại cũng rất nghe lời.
Hiệu quả dạy dỗ như vậy, thực sự đám cao thủ tứ gia chưa bao giờ được nghe, càng chưa bao giờ được thấy, quả thực như kỳ tích vậy!
- Anh Hùng! Đến đây, lăn một cái!
- Hảo Hán! Đến đây, đứng thẳng đi một vòng ta xem nào!
- Vương Giả! Quay một vòng đi!
Mấy vị cao thủ ở bên quan sát, nhìn thấy Vân Dương thi triển những thủ thế, khẩu lệnh còn có những động tác cổ quái, tác dụng cụ thể thế nào không biết, nhưng đối với Huyền thú lại hiệu dụng vô cùng!
Nhất là lúc huấn luyện ba con Huyền thú, rõ ràng đều nhắm thẳng vào điểm yếu của chúng mà cải thiện, đợi một thời gian nữa, những đầu Huyền thú này nhất định thu được những hiệu quả to lớn.
Tam Nhãn Trư cùng Vạn Cân Hùng có hình thể cồng kềnh, hắn tận lực dạy dỗ thường xuyên chạy bộ, bồi dưỡng độ nhanh nhạy. Mà Hắc Sí Hổ vốn đã linh hoạt, thì lúc này hắn bồi dưỡng chủ yếu sức sát thường, cùng với rèn luyện tính kiên trì nhẫn nại...
Cơ bản mỗi một bước đều có mục tiêu rõ ràng.
Ngoài ra, quanh người Vân Dương còn có một vùng trường thần bí nào đó, Huyền thú bên cạnh hắn, luôn rất nghe lời, nhanh chóng tiến bộ, từng bước từng bước cải thiện tập tính thiên phú vốn có.
Cũng chính vì điểm này, mới khiến mọi người không tài nào tưởng tượng nổi.
Nhưng Vân Dương thực sự làm được, hơn nữa còn làm trước mặt bọn hắn!
Đám người dần tin tưởng, nếu Vân Dương không có thủ đoạn này, ngày đó há lại khoe khoang có thể dạy dỗ Huyền thú, tuy nhiên dạy dỗ thì dạy dỗ, nếu không có thủ đoạn giúp Huyền thú tăng phẩm, cũng chỉ là vô dụng!
Trước mắt Vân Dương có thể giúp mấy đầu Huyền thú cải biến nhược điểm, nhưng so với cái gọi là thoát thái hoán cốt, tiến giai đánh vỡ gông cùm còn khoảng cách rất xa, có điều cũng đã nhìn thấy hy vọng, muốn làm được cũng không phải điều không thể!
Chính bởi nguyên nhân này, đám cao thủ tứ đại gia tộc từ từ thay đổi thái độ, từ bán tín bán nghi, biến thành sùng bái, kinh phục, thậm chí là cúng bái!
Nếu mấy đầu Huyền thú này thực sự có thể tăng phẩm... Như vậy, gia tộc cũng có hy vọng từ đây cất bước!
Hiện tại, trong mắt bọn hắn, Vân Dương chính là nhân vật tựa như Thần tiên, không gì không làm được!
Đám người đều tràn đầy hy vọng, tràn đầy nhiệt tình!
Chỉ cần xong chuyện ở đây, đón chào bọn hắn chính là siêu cấp đại công a!