Nhưng người hủy hết thảy công sức cố gắng đó, lại là cha ruột của mình, như vậy biết nói làm sao?
- Hắn muốn mang ta rời đi, ta không chịu đi, vài ngày sau hắn liền rời đi, lúc hắn rời đi, ta cũng không đi tiễn hắn, ta cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với hắn!
Dương Ba Đào nói:
- Nhưng ta muốn tiếp tục ở lại, ta muốn lấy công chuộc tội, muốn tiếp tục cống hiến cho tổ quốc, đều bù những tổn thương mà bản thân gây ra, cho đến ngày ta chiến tử sa trường, khi đó ta thực ngây thơ, cho rằng có một lần đại chiến nào đó, ta chiến tử sa trường, xong hết mọi chuyện, có thể may mắn lưu lại thanh danh tốt đẹp...
- Nhưng vô luận thế nào, bí mật này phải tiếp tục giữ vững. Nếu không ai biết, ta chỉ có thể tự mình gánh lấy, bởi sau lưng ta còn rất nhiều huynh đệ Bắc quân... Ta không thể để bọn hắn vì ta mà phải hổ thẹn, vì ta mà không thể ngóc đầu lên được...
- Ta chỉ có thể tận lực giấu diếm. Tận lực cẩn thận làm việc...
Dương Ba Đào nói:
- Nhưng cuối cùng ta không thể đợi đến một ngày chiến tử. Trong sạch, đối với ta mà nói là một sự xa xỉ mà ta không thể gánh vác nổi. Người đang làm, trời đang nhìn, Nhân Quả luân hồi, chưa từng bỏ qua cho ai...
Dương Ba Đào nhìn Vân Dương, nhẹ giọng nói:
- Phong Tôn đại nhân, hôm nay có thể chết trong tay ngươi, Dương Ba Đào ta, chết cũng không tiếc.
- Thậm chí ta cảm thấy rất vui vẻ, rất cảm kích. Mặc dù không nhắm mắt... Ha ha...
Dương Ba Đào hư nhược nói:
- Có một điều, ta cần nhắc nhở Phong Tôn đại nhân, qua chuyện này, ta đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, sau khi sâu chuỗi các sự kiện trước sau, ta phát hiện, rất nhiều người biết chuyện ta nghe ngóng tin tức Cửu Tôn, thậm chí còn có rất nhiều người vô tình cố ý cung cấp tin tức Cửu Tôn cho ta, nhưng sau này, không ai trong bọn họ đứng ra chất vấn ta, chuyện này quả thực kỳ quái đến cực điểm?
Vân Dương mắt sáng lên:
- Còn có ai cung cấp tin tức cho ngươi?
Dương Ba Đào nói:
- Rất nhiều, rất nhiều người... Ngoại trừ Đại nội tổng quả Khương Trung và Phó Báo Quốc đã nói trước đó, còn có Tổng quản nội quỹ Mễ Không Quần... Đúng rồi, còn có Tứ hoàng tử cũng đã từng trò chuyện với ta có nhắc qua chuyện này...
Ánh mắt Vân Dương bống ngưng lại:
- Tứ hoàng tử? Ngươi chắc chắn?!
Ánh mắt Dương Ba Đào trầm tĩnh:
- Đã đến lúc này, chẳng lẽ ta còn lừa ngươi?
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Một vấn đề cuối cùng, phụ thân ngươi, đến cùng có vai trò gì trong Tứ Quý lâu? Ta nghĩ, ngươi nhất định biết đáp án này! Hẳn là ngươi hy vọng ta báo thù cho ngươi a?
Dương Ba Đào đau thương cười một tiếng:
- Đúng là ta biết đáp án này, nhưng Phong Tôn đại nhân... Thực xin lỗi... Ta không thể nói cho ngươi đáp án này...
Vân Dương sửng sốt.
- Dù hắn có không đúng đến thế nào, nhưng chung quy vẫn là cha ta...
Dương Ba Đào nói đứt quáng:
- Chính ta cũng biết, nếu hắn không xuất hiện, Dương Ba Đào có khả năng trở thành truyền thuyết của Ngọc Đường, được ghi vào sách sử, trở thành danh tướng Thiên cổ... Mà bây giờ, vẫn được ghi vào sách sử, có điều lại là bêu danh Thiên cổ. Nhưng...
- ... Chung quy hắn vẫn là phụ thân của ta... Điểm này, vĩnh viễn không thể gạt bỏ...
- Ta vẫn luôn không nói, vẫn luôn giữ bí mật, cũng chính bởi điều này... Mặc dù là phụ thân hại ta, nhưng... Ta lại không muốn bán đứng hắn...
Vân Dương nhắm mắt lại, nói khẽ:
- Vậy ngươi đi đi. Dương Ba Đào... Sau khi ngươi chết, ta sẽ nghĩ cách để vợ chồng ngươi đoàn tụ, đoàn tụ dưới cửu tuyền!
Trong mắt Dương Ba Đào lóe lên một tia kinh hỷ:
- Đa... Tạ, lúc xuống, ta sẽ... Giải... Thích...
Chưa nói được hết, trong cổ họng hắn đã ặc lên một ngụm máu đặc, chặn đứng cổ họng của hắn lại.
Ánh mắt hắn cứ vậy nhìn hư không, ánh mắt lóe lên một cái, đột nhiên dùng sức, nuốt ngụm máu kia xuống, yêu hầu lại thông suốt, nhìn Vân Dương, chân thành nói:
- Xin lỗi... Nha...
Vân Dương thở dài một hơi, nhắm mắt lại, quay mặt đi chỗ kahcs.
Chỉ nghe thấy bên trong cổ họng Dương Ba
Đào vang lên một tiếng khanh khách, đột nhiên thỏa mãn nói:
- Hóa ra ngươi còn đang chờ ta... Có ngươi làm bạn... Thực... Tốt...
Thân thể ưỡn lên, không còn hơi thở.
Vị danh soái Ngọc Đường này, trên lưng gánh tiếng xấu thiên cổ không thể rửa sạch, rốt cục qua đời.
Vân Dương chống thân thể đứng dậy, cảm thấy trong lòng bị đè nén như muốn nổ tung!
Tứ Quý lâu!
Hay cho Tứ Quý lâu!
Thứ phát rồ cặn bã!
Lúc nào mới có thể đao đao tru tuyệt?
Nhìn thi thể Dương Ba Đào lạnh dần, Vân Dương chỉ thấy một trận bi ai.
Một đời danh soái, cả đời thanh danh. Cũng bởi những tính toán đê hèn của Tứ Quý lâu, từng bước đi tới hôm nay.
Hết thảy, ngoại trừ nói rằng tạo hóa trêu ngươi, thực không cách nào nói được!
Coi như Thánh nhân, sao có thể hoài nghi người sinh thành ra mình?
Huống chi, hắn còn tận mắt nhìn thấy Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo. Há có thể không tin? Chẳng nhẽ thân là một đứa con, còn muốn xé bụng cha mình ra để chứng minh mới được?
Hắn cung cấp tin tức Cửu Tôn, xác thực là tạo thành diệt vong của Cửu Tôn, nhưng...
Vân Dương thở sâu một hơi, từng chữ đau đớn nói:
- Tứ, Quý, Lâu!
Sau đó hắn đột nhiên tỉnh táo, trong lòng cảm thấy buồn bực: hắn đứng đây nói chuyện với Dương Ba Đào lâu như vậy, vì sao người Tứ Quý lâu vẫn chưa xuất hiện?
Mục tiêu của bọn hắn không phải là triệt để tiêu diệt người trong Cửu Tôn sao?
Theo lý mà nói, lúc này bọn hắn đã xuất hiện mới phải.
Lúc này Vân Dương vẫn đang trong trạng thái huyễn hóa, căn bản chỉ là một đoàn gió xanh đang xoay tròn vờn quanh mà thôi...
Sau lưng truyền đến tiếng thở dài, tựa như gió thổi qua ngọn cây, ung dung vang lên.
Hắn xoay người như lốc.
Quả nhiên, sau lưng hắn chừng vài chục trượng, thình lình đã xuất hiện một người áo đen bịt mặt.
Thaant hể người kia như hoàn toàn hòa vào cây cối âm u chung quanh, vô thanh vô tức, nếu không phải quay người nhìn lại, căn bản không thể cảm nhận được một người đang đứng đó.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn đứng đó, nhìn tư thế kia, chắc hẳn đã đứng hồi lâu.
Dáng đứng sừng sững như uyên đình đại sơn, không khó để có thể nhìn ra, vị này nhất định thuộc hàng cao thủ hạng nhất.
Nhìn thấy Vân Dương quay đầu, người này nhẹ nhàng cười cười:
- Phong Tôn danh chấn thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền. Lão phu đứng ở đây, đã được thời gian uống một chén trà.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Có lẽ ngươi còn muốn tiếp tục đứng đó, ta không cho là ngươi hành động, có thể làm tổn thương bản tọa!
Người áo đen nở nụ cười nhàn nhạt:
- Nếu ta hành động, tối thiểu có thể làm cho cuộc nói chuyện của Phong Tôn đại nhân cùng Dương Ba Đào kia, không được thông thuận như vậy.
Vân Dương hừ một tiếng.
Câu nói này, là thực, khó mà bác bỏ.
- Ta kiên nhẫn chờ ở đây, chờ Dương Ba Đào nói xong mọi chuyện sau đó mới lên tiếng, ta cảm thấy đây là sự tôn trọng lớn nhất mà ta dành cho Phong Tôn đại nhân.
- Ta biết Phong Tôn đại nhân còn rất nhiều điều nghi vấn. Mà đó cũng là nguyên nhân chính để ta đứng ở đây, chờ đại nhân nghe xong chuyện.
Người áo đen bịt mặt cất lên thanh âm thanh nhã:
- Đại nhân nhà ta đang ở phía trên, đợi đại nhân ngài lên nói chuyện, đến lúc đó, tất cả những nỗi băn khoăn của Phong Tôn đại nhân đều có thể được giải đáp.
- Giải đáp tất cả băn khoăn của ta?
Vân Dương trào phúng cười một tiếng:
- Vị Niên tiên sinh của các ngươi, ở phía trên a?
Lời này của Vân Dương cũng không phải là nghi ngờ, hay là tự cao tự đại. Nghi hoặc trong lòng hắn, bao quát rất nhiều bí mật, trên đời này, ngoại trừ Niên tiên sinh của Tứ Quý lâu, những người khác thực sự không đủ tư cách nói lời này!
Bất kể là tư liệu toàn bộ nhân viên Tứ Quý lâu nằm vùng ở các quốc gia, nội ứng trong các bang phái, hay là cao thủ ấn thế lánh đời, thậm chí là bình dân bách tính. Bí ẩn trong này, thực sự chỉ có bản thân Niên tiên sinh mới có thể biết rõ.
Ngoài ra, còn có một điều Vân Dương vẫn luôn nghi vấn, Tứ Quý lâu, Niên tiên sinh vì sao lại phí sức lớn nhằm vào Cửu Tôn như vậy? Cửu Tôn ra đời, căn bản chỉ vì giúp đỡ Ngọc Đường, bảo vệ quốc gia, coi như truyền thuyết là thực, Cửu Tôn trưởng thành, có thể giúp Ngọc Đường dẹp yên Thiên Huyền, thống nhất đại lục, nhưng cũng rất khó có thể dao động căn cơ Tứ Quý lâu.
Mặc dù Tứ Quý lâu thâm nhậm vào các nước rất sâu, nưng nếu toàn lực chống đỡ Ngọc Đường, để Ngọc Đường thống nhất đại lục, như vậy đối với người đứng sau màn càng có lợi mới đúng. Phí sức lớn đối phó Cửu Tôn như vậy, căn bản không có bất kỳ lợi ích đáng nói!
Cái này cũng là điều mà Vân Dương không thể hiểu nổi, chín huynh đệ hắn mặc dù đều có huyền năng kỳ dị, nhưng tu vi cũng chỉ hời hợt, nhiều lắm chỉ có tác dụng trên sa trường chiến trận. Nếu muốn nhằm vào cao thủ đỉnh phong, căn bản là hữu tâm vô lực, chứng cứ trực tiếp nhất, chính là ngày trước hắn bị một chưởng của Hà Hán Thanh đánh tới suýt nữa ô hô ai tai. Niên tiên sinh phí hết tâm lực nhắm vào bọn hắn, thực có ý nghĩa sao?
Hay là, cái gọi là truyền thuyết Cửu Tôn, còn có đoạn sau mà hắn chưa biết?!
Vân Dương không muốn để huynh đệ mình chết không rõ ràng, điều này nhất định phải tra cho sáng tỏ!
Người áo đen bịt mặt cười ha ha một tiếng:
- Chuyện nhỏ như thế này, còn không đến mức để tổng tọa tự thân xuất mã.
- Hóa ra các hạ xem chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, quá tốt a.
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Nhưng vẫn mời các hạ chờ ta một lát. Làm người phải biết giữ chữ tín, người không có chữ tín khó mà thành công, trước đó ta đã đáp wunsg Dương Ba Đào, muốn để vợ chồng bọn họ đoàn tụ, gặp lại dưới cửu tuyền!
Lời còn chưa dứt, đã thấy Vân Dương tiện tay vung lên, nhất thời bắn ra một mảnh hỏa diễm, nhất thời quấn lấy thi thể Dương Ba Đào, oanh một tiếng, ngọn lửa hừng hực bốc lên.
Tiếng gió cấp tốc, xoay quanh ánh lửa.
Hỏa thế càng thêm hừng hực.
Một cỗ hương vị khó tả dần tràn ngập sơn lâm.
Chỉ mất thời gian một chén trà, thân thể khôi ngô của Dương Ba Đào đã biến thành một mảnh tro tàn.
Vân Dương thở dài một hơi, lầm bẩm nói:
- Dương Ba Đào, nhân quả đã hết, huynh đệ chúng ta cũng không tiếp tục hận ngươi! Nguyện cho người bình tâm nghỉ ngơi, nếu có kiếp sau, vui lòng kết giao một trận.
Hắn run tay một cái, một kiện áo choàng trải lên mặt đất, cẩn thận năng tro cốt Dương Ba Đào để vào trong áo, buộc lại, thắt lên trên lưng.
Nhìn mặt đất bị thiêu đốt đến hoang vu, Vân Dương thở dài không thôi.
Nhất đại danh tướng, nhất thế anh hùng. Cuối cùng lại lấy phương thức như vậy để kết thúc cuộc đời của mình.
Trước đó, Vân Dương chưa từng nghĩ đến, trong đó lại có nguyên nhân sâu xa như vậy?
- Phu nhân của Dương Ba Đào?
Vân Dương nhíu mày:
- Phụ thân của Dương Ba Đào, lợi dụng con của mình làm chuyện như thế, trực tiếp hủy đi cố gắng cả đời của con trai mình, thực sự là... Uổng công làm cha! Có điều... Phụ thân của Dương Ba Đào tham dự chuyện như thế, cũng không hiếm lạ. Điều kỳ quái, sau khi chuyện này thành công, Tứ Quý lâu cũng không diệt khẩu Dương Ba Đào, điều này khiến người nghi hoặc.
- Rõ ràng Dương Ba Đào đã bại lộ. Nhưng Tứ Quý lâu vẫn phái nhiều cao thủ bảo hộ như vậy. Trong lúc hắn phải chết, cũng có cao thủ Tứ Quý lâu liều mình đến cứu giúp... Điểm này, hiển nhiên phụ thân của Dương Ba Đào có địa vị rất cao trong Tứ Quý lâu, mới có thể như vậy...
- Nhưng Tứ Quý lâu... Người có địa vị cao nhất là Niên tiên sinh, hiển nhiên không phải phụ thân của Dương Ba Đào.
- Dưới Niên tiên sinh, là tứ đại tôn chủ? Chẳng nhẽ Dương Ba Đào là nhi tử của một trong tứ đại tôn chủ? Ân, Thượng Thiên Hữu Đao? Chẳng nhẽ phía trân tứ đại tôn chủ, Tứ Quý lâu còn có tồn tại khác?