- Cho nên mới nói, Trẫm không chút nghi ngờ sự chân thực của chuyện này, không thể nghi ngờ, không thể nghi ngờ!
Thu Kiếm Hàn thở dài, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Tín nhiệm như vậy, căn bản không thể xuất hiện trong quan hệ giữa Hoàng đế cùng thần tử.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, đến chết mới thôi, cũng không hơn gì cái này!
- Có điều, đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện này...
Thu Lão Nguyên soái vòng vo 17~18 lần, rốt cục lấy hết dũng khí mà hỏi:
- Bệ hạ ngài tính thế nào? Ngài phải biết một khi đứa nhỏ xuất hiện trước mặt người đời, ngài sẽ phải đối mặt với cái gì, đứa nhỏ sẽ phải đối mặt với cái gì, còn... Ngọc Đường sẽ phải đối mặt với cái gì a?!
Sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ từ từ chìm xuống, từng bước thong thả, chậm rãi ngồi xuống ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, lông mày nhíu thật chặt.
Thu Kiếm Hàn đột nhiên máy động.
Vấn đề này lão không thể không hỏi, không thể không hỏi, nhất định phải đẩy được tấm cửa sổ này, nhìn vào bên trong, xem rốt cục Hoàng đế Bệ hạ muốn làm gì?
Làm thế nào?!
Ý nghĩ của hắn liệu có giống Phong Tôn?!
Lão Nguyên soái cảm thấy một cỗ dự cảm không tốt quấn chặt lấy mình.
- Lão Thu, ngươi cảm thấy Thái tử thế nào?!
Hoàng đế Bệ hạ quay đầu, nghiêm túc hỏi.
Thu Lão Nguyên soái nháy mắt hóa đá.
Ngài có thể hỏi câu khác được không?
Lão Nguyên soái thầm máy động: nếu là lựa chọn cuối cùng của các ngươi như nhau... Vậy, thực sự náo nhiệt lớn a!
Nhưng vấn đề này nha, đối mặt Phong Tôn lão còn có thể trả lời một chút, hơn nữa Phong Tôn cũng không cho lão né tránh. Nhưng lúc này đối mặt Hoàng đế Bệ hạ... Trả lời vấn đề này phải trả lời theo cách khác!
- Không biết vấn đề này Bệ hạ...
Thu Lão Nguyên soái cẩn thận ném câu hỏi trở lại, cố gắng không để biểu lộ lên mặt.
- Ngươi cứ nói trước đi, ngoại trừ Thái tử, các hoàng tử khác thế nào? Có thể có người nào tương đối hay không?
Hoàng đế Bệ hạ lại tiếp tục ném thêm một quả boom!
Cơ mặt Thu Lão Nguyên soái cấp tốc co rút.
Giờ khắc này, lão cảm giác như thời không rối loạn, trở lại lúc đối điện hỏi đáp với Phong Tôn, hay là lão thực đã trở về lúc đó rồi?!
Hoàng đế
Bệ hạ hiển nhiên không cần câu trả lời của lão, chắp tay đứng lên, thanh âm trầm thấp:
- Trẫm biết ngươi không tiện trả lời, kỳ thực Trẫm sao có thể không biết, trong số tất cả nhi tử còn lại của Trẫm, căn bản không có nổi một người có thể gánh vác Ngọc Đường!
- Nếu quả thực phải có lựa chọn, hiện tại Trẫm có thể khẳng định, chờ Trẫm trăm năm đại nạn, Ngọc Đường sẽ sụp đổ trong thời gian ngắn. Có lẽ, tốc độ sụp đổ này sẽ càng nhanh hơn nữa, có lẽ là một năm nửa năm, loại hoặc chỉ năm ba tháng!
- Mấy nhi tử của Trẫm, coi như muốn một người có thể giữ nước cũng đã là miễn cưỡng. Chân chính muốn nói đến hùng tài đại lược, khí thôn thiên hạ... Bọn hắn có đầu thai thêm ba lần cũng chưa chắc làm được. Nhưng thiên hạ hôm nay, đâu cần một người có thể giữ được cái đã có!
- Thiên Huyền hiện tại, chư quốc quần hùng chính là một bầy sói đói. Trong hoàn cảnh này, chỉ có không ngừng tấn công, không ngừng chiếm đoạt, Ngọc Đường mới có thể an bình, trường trì cửu an!
Sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ thâm trầm, ánh mắt thâm trầm.
- Trẫm có thể cam đoan, trong lúc Trẫm còn, Quân Thần tương đắc, tướng sĩ quyết tử, Ngọc Đường an ổn không ngại. Cũng có thể cam đoan, trong hoàn cảnh này có thể kiến tạo một lực lượng đủ để công lược thiên hạ. Nhưng Trẫm biết rõ, không đợi lực lượng này thành hình, Trẫm đã không còn nữa!
Hoàng đế Bệ hạ duỗi tay, ngăn trở lời an ủi của Lão Nguyên soái.
- Người nối nghiệp tương lai của Trẫm, nếu như vẻn vẹn chỉ mà một người miễn cưỡng có thể trị quốc, đám lực lượng này không những vô dụng mà còn có hại. Nếu là một hôn quân, đám lực lượng này sẽ càng chịu phản phệ, vô luận là lực lượng phản phệ hôn quân, hay hôn quân thôn phệ lực lượng đến cuối cùng đều là nội đấu, với Ngọc Đường chỉ hại vô lợi, trăm tệ không ích!
Thu Lão Nguyên soái lẳng lặng lắng nghe.
Lời nói này, ý nghĩa thực không khác lời Phong Tôn, chỉ có câu từ khác biệt, hoặc có thể nói một người phân tích dưới góc độ đứng xem, một người phân tích chuyện của mình!
- Nhưng nếu người nối nghiệp của Trẫm, quân chủ tiếp theo của Ngọc Đường là một vị hùng tài đại lược, cơ trí anh minh, ý thôn thiên hạ, khí nạp non sông... Vậy hắn hoàn toàn có thể sử dụng lực lượng mà Trẫm tạo ra, tiến thêm một bước! Mở rộng Ngọc Đường, san bằng thiên hạ, quân lâm Thiên Huyền!
Ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ rạng rỡ chớp lóe:
- Thậm chí, chỉ cần hai mươi năm, vị quân chủ này hoàn toàn có hy vọng thống nhất thiên hạ, đóng đô Thiên Huyền! Hoàn thành thiên thu đại nghiệp Ngọc Đường, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của đời đời kiếp kiếp hoàng thất Ngọc Đường!
- Nhưng tâm nguyện này, đám nhi tử hiện tại của Trẫm, tuyệt đối không thể hoàn thành được. Nếu để bọn hắn kế vị, chẳng những tâm nguyện biến thành bọt nước, thậm chí ngay cả huyết mạch Ngọc thị cũng gặp nguy cơ đoạn tuyệt, chớ nói chi là hoàng đồ bá nghiệp!
Hoàng đế Bệ hạ nhìn thẳng Thu Kiếm Hàn. Nhưng Thu Lão Nguyên soái lại hoàn toàn không dám đối mặt với Hoàng đế Bệ hạ, chỉ có thể quay đầu đi.
- Đại hoàng tử của Trẫm, chính là quân chủ như vậy! Là người nối nghiệp lý tưởng nhất của Trẫm!
Trong giọng Hoàng đế Bệ hạ ẩn chứa vẻ đau đớn:
- Chỉ tiếc thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi...
Hắn dừng lại một chút, ngửa đầu, nhắm mắt:
- Trẫm thật áy náy đối với đại hoàng nhi! Trẫm, nợ hắn!
Thu Kiếm Hàn chỉ thấy da đầu tê dại. Xem ra... Lựa chọn này là thật!
Quyết định, cũng là thật!
- Nếu ta đã nợ hoàng nhi, đương nhiên phải nghĩ cách trả lại hắn!
- Những thứ thuộc về hắn, Trẫm sẽ giao cho con của hắn, giao cho người có tư cách kế thừa hết thảy của hắn!
Thanh âm Hoàng đế Bệ hạ nặng nề, ngữ khí lại như chém đinh chặt sắt, không thể nghi ngờ.
Thu Kiếm Hàn nhất thời như thấy suy nghĩ của mình bị xé toạc ra, từng mảnh từng mảnh dập dờn trong tinh không, loáng thoáng chỉ thấy thanh âm yếu ớt của bản thân:
- Thế nhưng, đứa nhỏ này mới chỉ hai tuổi rưỡi...
Thanh âm của Hoàng đế Bệ hạ như trọng trùy, tựa như truyền tới từ thiên ngoại, nhưng mỗi chữ đều rõ rõ ràng ràng:
- Tuổi này mới tốt, thời gian này, thứ nhất có thể để cho Trẫm trải nghiệm. Thứ hai, cũng coi như đây là cố gắng cuối cùng của Trẫm cho thiên hạ Ngọc Đường, cho Ngọc thị huyết mạch!
- Trẫm không còn thời gian bồi dưỡng người thừa kế thứ hai, nhưng chống đỡ thêm hai mươi năm, cũng không phải vấn đề. Chỉ cần trong hai mươi năm này, nó có thể trưởng thành trở thành người nối nghiệp của Trẫm, như vậy hết thảy đều đáng giá!
- Tồn tại của đứa bé kia, chính là thượng thiên ban cho Trẫm, ban cho Ngọc thị hoàng tộc, cho thiên hạ Ngọc Đường một hy vọng, một tương lai, một ánh sáng quanh minh trong căn hầm tối!
- Trời phù hộ Ngọc Đường, phù hộ Ngọc thị, phù hộ... Trẫm, để Trẫm có thể đền bù tiếc nuối lớn nhất!
Thu Kiếm Hàn lúc này thực sự phát hiển, bản thân không còn lời nào để nói!
Đế vương vốn cô đơn, chỉ có càn cương độc đoán, chuyện hắn quyết định, không thể sửa đổi, càng không cho phép người khác nhúng tay xen vào, càng đừng nói đến quấy nhiễu!
Kẻ làm trái, chính là chạm nghịch lân rồng, không chết không thôi!
Mãi cho đến một lúc lâu sau, Thu Kiếm Hàn mới lầm bầm:
- Bệ hạ, lựa chọn của ngài lão thần có thể lý giải, nhưng về tình... Có phải quá tàn khốc hay không?!
Hoàng đế Bệ hạ thâm trầm nói:
- Trẫm sao không biết lựa chọn này là tàn khốc đối với các hoàng tử!
- Nhưng chỉ có lựa chọn này mới thích hợp với lòng của Trẫm, hơn nữa cũng là phù hợp với lợi ích của ức vạn con dân Ngọc Đường hiện tại! Mấu chốt nhất, chỉ có lựa chọn này, Ngọc Đường mới có hy vọng, không đến mức phải chôn vùi!
Nói đến đây, Thu Kiếm Hàn chỉ có thể trầm mặc thở dài.
Chính như Hoàng đế Bệ hạ nói, sự lựa chọn này ngoài phù hợp với lợi ích dân chúng, phù hợp với tâm ý Bệ hạ, còn là hy vọng duy nhất của Ngọc Đường.
Đặc điểm rõ rệt nhất: Cửu Tôn!
Bốn chữ huyết mạch Cửu Tôn, đã đại biểu cho rất nhiều thứ!
Có một câu, Hoàng đế Bệ hạ cũng không mói ra, nhưng Thu Lão Nguyên soái cũng thầm hiểu rõ.
Nếu không có đứa bé này, hết thảy đều không đáng kể.
Nó chẳng những có huyết mạch hoàng gia, còn là song tôn di tử. Chính bởi quan hệ này, Phong Tôn nhất định sẽ toàn lực tương trợ!
Nếu quả thực để Thái tử hay các hoàng tử khác thượng vị, lấy tâm tính đám người này, liệu sẽ đối phó với huyết mạch Cửu Tôn thế nào? Dùng cái mông cũng có thể nghĩ được!
Sau đó thì sao, sau đó Phong Tôn sẽ nhẫn nhịn sao?
Hoàn toàn không thể nào!
Vô luận là Hoàng đế Bệ hạ hay Thu Lão Nguyên soái tự hỏi bản thân, đồng thời đưa ra đáp án giống nhau!
Chỉ có để cho đứa bé kia kế thừa ngôi vị, Ngọc Đường mới có thể có tương lai, nếu không, chỉ sợ Ngọc Đường sẽ sớm hủy diệt!
Hoàng đế Bệ hạ quyết tâm cố định, tựa như tinh thần cũng hoàn toàn thả lỏng, thấp giọng nói:
- Lão Thu, ngươi cảm thấy, lấy năng lực, cơ sở của chúng ta cùng vị Phong Tôn kia cùng nhau dạy người thừa kế... Liệu còn không đủ tư cách trở thành bá chủ thiên hạ sao? Hiện tại chỉ nghĩ thôi, Trẫm cũng thấy kích động khó hiểu!
Thu Kiếm Hàn cười khổ một tiếng.
Lúc này Lão Nguyên soái thực không biết Hoàng đế Bệ hạ lấy lòng tin này từ đâu... Bá chủ thiên hạ, cái đó có thể dạy dỗ là được sao?