Đầu tiên là, ít người, mục tiêu nhỏ, dễ chạy.
Thứ hai còn là, Thiên Đạo Thệ Ngôn, chúng ta vẫn luôn liều mạng, vẫn luôn chiến đấu, vẫn lưu lại đây, mãi đến bây giờ, không hề bỏ đi, chưa từng vi phạm!
Nhưng hiện tại, những người khác không đủ thực lực, không đủ may mắn mà bị người giết chết, chỉ còn lại chúng ta còn sống, chúng ta cũng không thể làm gì a, đương nhiên là nỗ lực cầu sinh, một đường chiến đấu... có phải thế hay không!
Hận Biệt Ly rất đắc ý, thực sự cảm thấy tính toán của mình hoàn mỹ tới cực điểm.
Bây giờ còn có hơn bảy ngàn người, kéo thêm hai ba ngày nữa, đoán chừng có thể áp súc bảy ngàn người này xuống còn ba ngàn, thậm chí hai ngàn, đến lúc đó, hắn ra mặt tổ chức phá vây, như vậy, ngoại trừ một số nhân thủ của hắn, số còn lại cơ bản cũng báo đi đời.
Sau đó, đương nhiên là hắn có thể nghênh ngang rời đi.
Bố cục của hai đại sát thủ, có thể nói là vô cùng tinh diệu.
Thế nhưng... chuyện đời lại khó theo ý người.
Sắc trời mới vừa sáng lên, tia nắng ban mai mới nhảy khỏi mặt đất, vạn đạo hào quang chiếu xuống đại địa.
Đột nhiên một tiếng ầm vang, tiếp đó là tiếng la hét không ngớt.
- thời cơ tổng tiến công đã đến, đám sát thủ kia đã không còn bao lực lượng, xông lên!
- xông lên!
- ta đi trước, bảo đồ là của ta!
- dựa vào cái gì mà ngươi đòi vào trước? ta đi trước!
Lại oanh một tiếng, đã thấy hướng chính đông, đã có hơn mười người chen chúc lao vào, một đường đẩy tới đẩy lui, san bằng mọi kiến chúc xuất hiện trước mặt...
Đối mặt với kinh biến đột nhiên xuất hiện, đám sát thủ thực sự thấy sợ hãi, thần sắc không thể tin nổi.
Lúc này, rõ ràng còn chưa đến lúc a... nhìn tư thái của mấy người này, kéo thêm nửa tháng cũng là bình thường, sao ngay lúc này, lại đột nhiên bộc phát tổng tiến công a?
Không phải các ngươi vẫn còn kiêng kỵ sao? Dựa vào cái gì mà cho rằng có thể nhất cử bình định chúng ta?
Bên này khẽ động, bên kia tự nhiên cũng không càm lòng yếu thế, lại nghe có người hô to, lập tức có vô số người không chút nghĩ ngợi mà xông ra ngoài, tiếp đó lại càng có nhiều người mơ mơ hồ hồ vọt vào trận chiến.
Bảo sao hay vậy, mù quáng là bản năng của con người!
Sau đó... đám ngươi tương đối lão luyện thành thục kia, nghe được tiếng chém giết ngày càng kịch liệt, cũng dần không giữ được bình tĩnh, vọt vào bên trong, gia nhập đoàn chiến.
Mãi cho đến khi, mấy người cuối cùng có tu vi đặc biệt cao, kiên nhẫn cũng đặc biệt tốt cũng xông vào, thế cục đã hoàn toàn mất khống chết, khó mà dừng lại.
Bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng thấy tiếng hò hét ầm ĩ, vô số người cuồn cuộn mà vào.
Không vào không được a.
Không vào trong, sao lấy được bảo đồ...
Dưới tâm lý này thúc đẩy, toàn bộ Đông thành chìm trong tiếng “Giết”.
Ba hướng khác của Thiên Đường thành đều đang cảm nhận dương quang phổ chiếu, chỉ có đông thành bên này là cuồn cuộn khói mù, đưa tay không thấy năm ngón.
Trận quyết chiến này, dưới sự dẫn dắt của một số người hữu tâm, sớm nổ ra trước thời cơ của nó!
...
Bên này đánh đến hừng hực, còn nơi khác lại vẫn sóng êm.
Một toàn tửu quán ngoài Đông thành.
Thập Điện Diêm Quân đều tụ ở đây, mỗi người một ly trà, buồn bực ngán ngẩm.
Bóng người đột nhiên lóe lên, Vân Tiêu Dao cùng bọn Phương Mặc Phi tiến vào.
...
Thập Vương Sâm La đình như đang chờ gì đó.
Nhìn thấy Vân Tiêu Dao tiến đến, lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
Vân Tiêu Dao cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề.
- có một chuyện, ta thực sự không hiểu, còn xin các vị giải hoặc cho ta.
Thập Vương khẽ đưa mắt nhìn nhau, nói:
- vương gia, mời nói.
- ừm, chuyện mà ta buồn bực không hiểu nhất...
Vân Tiêu Dao nói:
- mấy vị đại vương cũng là nhân sĩ giang hồ, càng là sát thủ tuyệt đỉnh hiếm có, chẳng lẽ không thấy hứng thú với bảo đồ? Nhìn vẻ bình tĩnh của chư vị, rõ ràng không có ý nhúng tay a.
Nhất Điện Tần Quảng Vương cười khổ một tiếng:
- chúng ta sao có thể không hứng thú, chỉ là có lòng mà không đủ lực mà thôi.
Vân Tiêu Dao nói:
- giang hồ tranh loạn, ai cũng có cơ hội, cớ sao chư vị lại nói thế?!
- bởi vì... coi như chúng ta thu được bảo đồ, cũng không có tác dụng.
Sở Giang Vương thở dài, cũng cười khổ.
- vân vương gia có điều không biết, căn nguyên luyện công của chúng ta cũng không phải là Huyền khí, cho nên truyền thừa của Cửu U Thập Thất Thiếu kia có siêu diệu thế nào đi nữa, với chúng ta cũng chỉ là phế vật, cũng không thể dùng!
Tống Đế Vương mỉm cười nhìn Vân Tiêu Dao.
- không phải Huyền khí? Sao có thể!
Vân Tiêu Dao ngây người một chút, lần đầu hắn nghe được chuyện như thế.
Toàn bộ tu giả trên Thiên Huyền đại lực đều tu Huyền khí, vậy mà mấy người trước mắt lại không phải?
- bọn họ tu luyện âm khí, đương nhiên không giống bình thường, âm khí cũng đã sớm quyết định con đường tu hành của bọn họ, nhất định khác người thường.
Vân Dương từ ngoài bước vào, mỉm cười giải thích.
- Vân công tử mắt sáng như đuốc, chúng ta bội phục.
Sâm La Thập Vương đồng thời cười cười.
Chuyện này, kỳ thực dù Vân Tiêu Dao không hỏi, bọn hắn cũng sẽ chủ động nói.
Bởi vì hiện đã đến thời khắc sống còn.
Nếu còn không nói rõ, đến lúc đó khó tránh khỏi sinh chuyện hiểu lầm. Vậy thì đúng thực mất vui a.
Cho nên chư vương dứt khoát mượn lời này, trực tiếp nói rõ ràng ra, triệt để tiêu trừ khả năng xuất hiện mâu thuẫn.
Bọn hắn đang đợi, một mực đợi cơ hội này.
Cơ hội giải thích.
- bên kia đã đánh nhau, chúng ta cũng nên giải quyết chuyện này, tới thôi.
Vân Dương mỉm cười, lại ẩn hàm vài phần lạnh lẽo băng hàn.
- Vân công tử, chuyện này... ừm, sắp thu lưới rồi sao?
Nhất Điện Tần Quảng Vương hỏi.
Vân Dương cười cười:
- mục tiêu đã xong, kéo dài cũng không còn tác dụng, chờ xong việc này, còn phải tặng các vị một món lễ lớn.
Sở Giang Vương cười ha ha:
- chúng ta hợp tác vui vẻ, tôn thượng nói thế thực quá khách khí, chúng ta nhận thì cũng ngại, mà từ chối thì thực bất kính.
Vân Dương cười nói:
- có gì mà ngại, đại lễ chúng ta cũng không dùng được, các vị không nhận thì thực lãng phí, còn không bằng giúp chư vị tiến thêm một bước, vui vẻ tiếp nhận có gì đâu.
Vân Dương vừa nói vậy, Sâm La Thập Vương cùng tỏa sáng hai mắt.
Đại lễ bình thường, bọn hắn không cần đến, dù sao cũng không dùng...
Nhưng đại lễ, mà Vân Dương không dùng được, trong khi bọn hắn lại dùng được... như vậy... đại lẽ này chẳng lẽ là... âm khí?
Vừa nghĩ đến đây, mười người hớn hở ra mặt, có chút không thể chờ thêm được nữa.
Vân Tiêu Dao cau mày, có chút sầu lo nói:
- Vân Dương, cái này, thực muốn làm vậy sao?
Vân Dương nói:
- việc này đã xác định, nhất định phải làm như vậy.
Vân Tiêu Dao thở dài:
- như vậy... không khỏi...
Vân Dương nói:
- không khỏi cái gì? Làm như vậy mới thực là một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.
Vân Tiêu Dao thở dài.
Vân Dương nói:
- ngài muốn hay không không quan trọng. ừm, cá nhân ta càng không quan trọng. Chỉ cần Ngọc Đường chịu được là được rồi.
Vân Tiêu Dao cười khổ, rốt cục thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
- qua trưa rồi nói sau.
Vân Dương nhìn khói bụi cuồn cuộn nơi đông thành, híp mắt lại, nói khẽ:
- có điều hiện tại,,, người của chúng ta đã có thể rút đi.