Không nghĩ tới, chiến báo cuối cùng của Đông tuyến truyền về lại là đại hoạch toàn thắng, thậm chí ngay cả chủ soái Đông Huyền là Hàn Sơn Hà cũng bỏ mình tại chỗ, kết quả này có thể nói là khiến Hoàng đế Ngọc Đường thở nhẹ một hơi.
Có điều, sau khi hỏi rõ thương vong, Ngọc Phái Tranh lại yên lặng hồi lâu.
Chỉ hai ba tháng ngắn ngủi, lại có tới trăm vạn tướng sĩ chiến tử?!
Coi như Ngọc Phái Tranh hắn là Ngọc Đường chi chủ, thiên hạ Ngọc Đường bao la bát ngát trong tay, nhưng vẫn cảm thấy run rẩy đau đớn từng chặp.
Đau thấu tim gan!
- Trăm vạn tướng sĩ a...
Hoàng đế Bệ hạ thở dài một tiếng, lệ quang lâm ly:
- Tất cả tướng sĩ chiến tử sa trường, đều là trung trinh chi sĩ bảo gia vệ quốc! Ngày khải hoàn, Trẫm sẽ ra khỏi thành trăm dặm nghênh đón, tự mình chờ đón những dũng sĩ này!
- Cũng không biết hiện Thu lão thế nào...
- Thông tri Quân bộ, Hộ bộ, dày công ban thưởng cho công thần chiến dịch này, đối với tướng sĩ chiến tử, lấy quy cách cao nhất trợ cấp. Phàm là những việc có liên quan tới chiến dịch này, Trẫm sẽ đích thân hỏi đến.
- Truyền chỉ Lại bộ, đối với tướng sĩ có công, quyết không thể keo kiệt chức tước.
- Truyền chỉ Lễ bộ, dùng quy cách cao nhất, nghênh đón tướng sĩ hồi triều, tốc độ phải nhanh, Trẫm muốn đích thân chủ trì lễ đón!
- Đem tin mừng đặc biệt này, chiếu cáo thiên hạ!
- Truyền chỉ Hình bộ, triển khai quét sạch thiên hạ trong phạm vi cả nước, đặc biệt nhắm vào ác bá lưu manh, phàm là những người ức hiếp gia quyết tướng sĩ chiến tử, tội tăng ba bậc, nghiêm trị trọng xử, tuyệt không nhân nhượng!
Hoàng đế Bệ hạ cũng là người đi ra từ trong quân lữ, hắn hiểu rất rõ điều các tướng sĩ cần nhất là cái gì. Muốn lấy được nhất là cái gì, cũng biết điều các tướng sĩ lo lắng nhất là cái gì, và những điều mà những anh hùng đã chiến tử kia nhớ mong nhất là cái gì.
Cho nên phản ứng đầu tiên khi nghe được tin đại thắng, những gì hắn ban ra đều là những chuyện thiết thực nhất.
Một lệnh cuối cùng truyền cho Hình bộ, Hoàng đế Bệ hạ tự tay viết chỉ, đóng dấu ngọc tỷ, càng đem dấu riêng cùng nhau ấn lên ngọc tỷ.
Tờ thánh chỉ này, tuyệt đối là một tờ đặc biệt tuyệt vô cận hữu.
Loại hành động nhìn như không phù hợp lễ pháp này, lại lộ rõ thái độ của Hoàng đế Bệ hạ đối với nó!
Chính là lấy hành động thực tế chứng minh, muốn quan tước khắp thiên hạ đều biết: Chuyện này, Trẫm không chỉ nói cho có, mà là tự mình đốc quản! Phàm là có người dám loạn pháp thiên tư, đối mặt sẽ không phải là thượng cấp xử lý, mà là lửa giận lôi đình của Hoàng đế Bệ hạ!
Kẻ muốn vọng động, cứ tới đi!
Ai dám gánh lửa giận của Hoàng đế?
Hoàng giả giận giữ, xác trôi ngàn dặm!
- Từ hôm nay, chế tạo Anh Hồn từ!
- Từ hôm nay, trùng kiến Công Thần lâu!
- Từ hôm nay, dọn sạch cả nước!
Mệnh lệnh liên tiếp của Hoàng đế Bệ hạ, kém chút đem đám người nội thị mệt muốn chết.
Bốn chữ dọn sạch cả nước sau cùng, khẩu khí của Hoàng đế Bệ hạ là nghiêm khắc nhất.
Lần này tứ quốc vây công, cả thế gian không người xem trọng Ngọc Đường, vô luận là có trên triều hay không trên triều, đều là như vậy.
So với bình dân bách tính, giang hồ võ giả nô nức tham chiến. Cùng ứng quốc nạn. Thế nhưng rất nhiều đại tài phiệt, đại thương nhân, đại phú hộ... Đều đang có tính toán nhỏ trong lòng. Thậm chí có rất nhiều người lợi dụng các con đường nhân mạch mà liên hệ với giới quyền quý tứ quốc...
Nếu Đông Huyền thực sự công hãm Ngọc Đường, hậu quả thiết không thể tưởng tượng nổi!
Cũng chính bởi đó, những người kia, những thế lực kia, đối với chuyện quyên tiền cho tiền tuyến đều làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.
Càng có vô số quan viên, mắt thấy tình thế không ổn, bắt đầu mưu tư đường lui cho mình, chẳng may Ngọc Đường bị diệt, phải đi con đường nào?... Mọi việc cứ như thế.
Lúc chiến sự còn chưa rõ, thậm chí Ngọc Đường ăn bữa nay lo bữa mai, Hoàng đế Bệ hạ cũng không quá mức bức bách đám cỏ đầu tường kia, sợ dễ dẫn đến dân biến, nội ưu ngoại hoạn, thứ hai, ngay cả Hoàng đế Bệ hạ cũng cho rằng... Dưới tình huống như vậy, đám người kia cầu một chút đường lui, cũng không phải là không thể lý giải.
Mặc dù tức giận, mặc dù nổi nóng, mặc dù muốn giết cho thống khoái, nhưng những người này còn chưa có làm ra những hành động hại dân hại nước.
Chẳng may Ngọc Đường thực sự xong đời... Những người đã tìm được đường lui kia, cứ để bọn họ đi thôi, tội gì phải chém tận giết tuyệt, dù sao cũng là con dân của hắn, để bọn hắn lưu lại một đường sinh lộ là được rồi!
Nhưng tình huống hiện tại đã khác.
Hoàng đế Bệ hạ rõ ràng nhận thức được một điểm: Đông tuyến đánh bại Đông Huyền, thế cục tứ quốc vây công đã bị phá, thậm chí ngay cả đại lục đệ nhất Quân Thần Hàn Sơn Hà cũng bị đánh chết, chẳng lẽ không phải là cơ hội cho Ngọc Đường thống nhất Thiên Huyền, trở thành bá chủ thiên thu vạn tái!
Hơn nữa, đã đến!
Thời cơ này, phải nắm chắc trong tay!
Đối với những thần dân bất nghĩa, không trung với chủ kia, không cần tiếp tục lưu tình, nếu lưu tình sẽ chỉ để lại tai họa ngầm!
Cho nên, Hoàng đế Bệ hạ bắt đầu trọng thủ sửa trị!
Có một câu nói, trước chiến ngoại phải an nội!
Hoàng đế Bệ hạ muốn đảm bảo trước khi xuất binh bình định thiên hạ, Ngọc Đường phải tự mình hoàn chỉnh bền chắc như thép!
Cho nên, những nhân tố không ổn định này, nhất định phải thanh trừ từ sớm, chí ít cũng phải gạt ra khỏi quyền lực.
Bởi vì để lại những người này, tương lai khi đại chiến, bọn hắn với những con đường lui hiện tại, rất có thể sẽ trở thành con đường tiết lộ quân tình, lại hoặc là chỗ đột phá cho gian tế các nước!
Quân không mật thì mất thần, thần không mật thì thất thân, chuyện mình không mật thì thành hại, phòng ngừa rắc rối xuất hiện, chính là chuyện tất yếu phải làm!
...
Một đường Vân Dương trở về, đem ý chỉ của Hoàng đế Bệ hạ chấp hành triệt để, thậm chí so với lời trong ý chỉ còn càng thêm triệt đểm trực tiếp cùng Phương Mặc Phi, Bạch Y Tuyết hóa thành tam đại sát thần!
Không, ngay cả lão cha tiện nghi của Vân Dương hắn cũng cùng nhau cổ động, tính cả Vân Hầu là tứ đại cao thủ, mỗi khi đến đâu, đều đem thám tử rải ra tìm hiểu, tra xét du côn lưu manh, theo tội luận phạt, đánh giết không lưu tình!
Bốn người Vân Dương là ai, là Thiên cảnh tu giả, có thể nói là thành tựu tối cao của giới tu giả Ngọc Đường, mục tiêu bị bọn hắn nhằm trúng, chỉ có một con đường chết, tuyệt không may mắn!
Những ác bá hoành hành trong thột, ức hiếp bách tính, căn bản không đợi được quốc pháp trừng trị, đã sớm đầu rơi xuống đất.
Mà tài sản trong nhà những người này, chính thành bị vơ vét mà đi!
Đáng lý ra, với thân phận đám người Vân Dương, thực sự không nên sử dụng ngang ngược không nói lý lại huyết tinh tàn nhẫn này.
Thế nhưng Vân Dương vẫn liều một cái, một đường giết chóc đi qua.
Bởi vì hắn biết, chính những người này, mới là cái u ác tính cần diệt trừ nhất!
Những người này, đối nội thì hoành hành bá đạo không từ thủ đoạn, đối ngoại thì lại khúm núm nịnh bợ không chút cốt khí, chính là đám mềm lấn rắn sợ điển hình!
Mà sau lần chiến đấu này, trong nước sẽ xuất hiện không biết bao nhiêu mẹ góa con côi, bao nhiêu cô nhi quả mẫu, sau trận chiến này mất đi trụ cột, mất đi che trở.
Trong thời gian nhất định, với quần sáng anh hùng hiện diện, đám ác bá có thể sẽ không dám động.
Thế nhưng thời gian sau, những người này sẽ tất yếu trở thành tồn tại dưới chót nhất của xã hội, mặc người ức hiếp, không lực phản kháng!
Người, đặc trưng nhất là lãng quên, là động vật dễ quên nhất!
Người chết đều hết, vạn sự đều dừng, tám chữ này xưa nay đều không phải chỉ nói cho có!
Cho nên, Vân Dương tình nguyện tự mình hạ giá làm đao phủ, hơn nữa còn là loại đao phủ không chút nương tay, một đường giết chóc đến cùng!
Chỉ cần đám du côn lưu manh từng có khi nam phách nữ, như vậy coi như ngươi không may, toàn bộ đều phải chết!