Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tiêu Dao đứng chắp tay ở cửa ra vào, sắc mặt lãnh đạm, không nói một câu.

Người tới đây, vừa nhìn thấy Vân Tiêu Dao đứng cửa giữ ải, lập tức liền biết không thể dính vào chuyện này, lập tức dừng bước, càng không có ai tiến lên đặt câu hỏi, tự tìm phiền muộn.

Mãi cho đến...

Thái tử mang theo mấy tên hộ vệ, y quan hồng hộc chạy tới.

Nhìn thấy Vân Tiêu Dao đứng trước cửa ra vào, liền tiến lên hành lễ:

- Hóa ra Vân Vương thúc đã ở đây, tiểu chất hữu lễ.

Vân Tiêu Dao thản nhiên nói:

- Thái tử điện hạ đi đâu vậy?

Thái tử nói:

- Nghe nói Tất tiên sinh xảy ra chuyện, tiểu chất nòng lòng... Cố ý đến đây thăm viếng, không biết có thể cứu được Tất tiên sinh không a?!

Vân Tiêu Dao bình thản nói:

- Thái tử điện hạ quả là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ tiếc bản vương tới đây là vì chuyện khác, cho nên cũng không biết nơi đây còn người nào sống hay không.

- Vân vương thúc, tiểu chất... Muốn vào xem.

Thái tử điện hạ lo lắng nói.

Trong tay Tất tiên sinh có quá nhiều thứ, một khi những thứ này bạo lộ ra ngoài, đừng nói là trèo lên hoàng vị, chỉ sợ mạng của hắn có giữ được hay không, cũng đều là ẩn số.

Biết rõ như vậy, Thái tử sao có thể không vội, cho nên dù biết rõ lúc này mà đến đây, sẽ không hợp lắm, nhưng vẫn không thể không đến.

Vân Tiêu Dao lãnh đạm nói:

- Bên trong còn đang có chuyện, vẫn còn rất nguy hiểm, nên Thái tử muốn vào, e là còn phải chờ thêm một chút, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, cần gì nóng lòng nhất thời.

Thái tử nào có thể chờ thêm, mặt mũi đầy mồ hôi, nói:

- Vân vương thúc, ta nhất định phải lập tức đi vào, Tất tiên sinh là thủ tịch phụ tá của phủ ta, ta muốn biết sinh tử của hắn, ta nghĩ, ta có quyền lợi đi vào chứu, vào xem Tất tiên sinh thế nào.

Lúc này, khẩu khí của Thái tử dần trở nên cương ngạnh, hiển nhiên có ý xông vào, nếu không phải kiêng kỵ uy danh, võ lực của Vân Tiêu Dao, e là hắn đã trực tiếp xông vào!

Vân Tiêu Dao lập tức lãnh túc, thần sắc sắc bén bắn ra khỏi mắt, thản nhiên nói:

- Nếu Thái tử nóng lòng, vậy thì cứ thử vượt qua bản vương mà vào, chỉ cần Thái tử có thể, ta cam đoan sau đó sẽ tuyệt không có ai cản trở Thái tử làm bất cứ thứ gì.

Thái tử: “...”

Ánh mắt sắc bén của Vân Tiêu Dao lướt qua người Thái tử, khí thế toàn thân lập tức tăng đến đỉnh phong, lại nhìn qua mấy tên hộ vệ sau lưng Thái tử.

Tám tên hộ vệ đi cùng Thái tử lập tức cảm thấy như có đại sơn đè xuống, không nhịn nổi mà cùng rên một tiếng, hai chân nhũn ra, chỉnh tề quỳ trên mặt đất, trong lúc nhất thời, muốn đứng cũng không đứng được.

Vân Tiêu Dao nói:

- Đừng nhở vả hay cầu xin, dù tính trên phương diện nào, bản vương cũng có thể nhận được lạy của các ngươi, mà các ngươi đã quỳ xuống, như vậy cứ quỳ đi, không cần đứng lên.

Khí thế như núi càng thêm nặng, đè ép mấy người không thể đứng dậy nổi, không, căn bản là muốn động cũng không động được.

Thái tử tiến lên một bước, ánh mắt Vân Tiêu Dao ấm áp nhìn Thái tử, mỉm cười ôn nhu như nhìn con cháu, nhưng một tay cũng đã nhẹ nhàng đạt lên chuôi kiếm bên hông.

Thái tử lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức hung lệ đập thẳng vào mặt, toàn thân bị khí thế khủng bố bao phủ, thầm rùng mình, bước chân đã nâng lên, lại chậm chạp không dám hạ xuống.

Vân Tiêu Dao dám giết hắn a?

Vân Tiêu Dao dám giết hắn a!

Thái tử đổ mồ hôi lạnh, cứng đơ tại chỗ.

Cùng lúc đó, một thân ảnh chớp động rồi xuất hiện, Vân Dương dẫn đầu bước ra, sắc mặt lạnh nhạt thong dong, không chút rung động.

Khẽ trao đổi ánh mắt với Vân Tiêu Dao, Vân Dương khẽ chớp mắt một cái, nồng vụ lập tức nở rộ sau lưng, lượn lờ dâng lên, ngay sau đó, tất cả đám người tham gia hành động đều biến mất trong sương mù dày đặc, biến mất vô tung vô ảnh.

Cửa ra vào, chỉ để lại hai cha con Vân Tiêu Dao cùng Vân Dương.

Vân Tiêu Dao thản nhiên nói:

- Việc này đã xong, đi thôi!

Hai cha con cùng nhau thôi động bộ pháp, nghênh ngang rời đi.

Đối với Thái tử đương triều đứng trước mắt, trực tiếp coi thành không khí.

Sắc mặt Thái tử càng thêm khó coi, trong mắt lóe lên quang mang độc ác!

- Đời này ta không thể đăng cơ đại bảo thì cũng thôi, nhưng nếu ta có thể quân lâm thiên hạ, nhất định khám nhà diệt tộc Vân Tiêu Dao, Vân Dương các ngươi!

- Vào!

Mặc dù biết rõ, Vân Dương đã quét qua đây, như vậy tám chín phần mười là đã không còn gì hữu dụng, nhưng Thái tử vẫn muốn thử may một lần.

Hung hăng nhìn qua tám tên hộ vệ, Thái tử thầm thấy biệt khuất.

Thực lực của hắn, còn quá yếu!

Yếu đến mức... Người khác còn không thèm ngó tới!

Làm sao bây giờ?

...

- Có phát hiện gì không?

Vân Tiêu Dao hỏi.

- Hoàn toàn không có, chuyện này quá mức cổ quái, hết thảy đều ngoài dự liệu của chúng ta.

Vân Dương thực tâm cảm thấy buồn khổ.

Trong tưởng tượng của hắn, vô luận thế nào, với thân phận Văn thừa Võ tướng như Tất tiên sinh, thế nào cũng phải liều chết giãy giụa mới phải...

So với trạng thái trước mắt, nên chết bởi vô số âm mưu bẫy rập, hoặc chết bởi trực tiếp đánh chết, lại hoặc là cái gì đó khác mới là hợp lý...

Nhưng, dưới sự chuẩn bị kỹ càng của hắn, đối phương lại cứ thế mà chết đi.

Thậm chí chết còn rất đắc ý, trước khi chết còn nói toạc ra thân phận của hắn!

Câu “Vân Tôn, ngươi không nghĩ tới sao?” Quả là... Chết mà còn hăng hái!

Trong trận này, hắn vô hình kỳ diệu mà rơi xuống hạ phong?!

Mặc cho Vân Dương suy nghĩ nát óc, cũng không thể hiểu được vì sao?

Hiện trường không để lại bất cứ manh mối gì cả, càng không nói đến vật giá trị, kết quả này, thực khiến hắn khó lòng phân biệt thế cục.

Nếu như nhất định phải nói rõ có thu hoạch hay không, thì đó chính là thần sắc trên mặt người chết, Vân Dương tỉ mỉ quan sát, cuối cùng thu được một kết luận. Người ngồi trên ghế là Tất tiên sinh, thời điểm người này chết thì rất nhẹ nhàng thoải mái, ba người kia cũng rất bình tĩnh.

Đó là một cảm giác như được buông gánh nặng, thoát gông xiềng.

Trong tay Vân Dương lúc này, nắm một quân cờ trắng.

Chính là quân cờ trắng mà Tất tiên sinh nắm trong tay.

Vân Dương cảm thấy, nếu Tất tiên sinh chết mà có chấp niệm, có chuyện không thể bỏ xuống, như vậy rất có thể để lại ám chỉ, mà ám chỉ này tất phải để trên người hắn.

Nhưng hắn chết quá sạch sẽ, cũng chỉ có quân cờ trắng này trong lòng bàn tay.

Đến cùng là có ý gì?

Nếu như là ám chỉ, vậy nó ám chỉ cái gì?

Vân Dương mở tay, cẩn thận quan sát quân cờ trắng, lông mày hơi nhíu lại thật lâu không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK