Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt Độc Cô Sầu, Vân Dương cũng có chút kinh ngạc

Trong mắt Độc Cô Sầu, hắn bất ngờ nhìn thấy sự kích động cùng tưởng nhớ.

Nhìn thấy Vân Dương hắn... Kích động cái gì?

- Lão phu họ kép Độc Cô.

Độc Cô Sầu chậm rãi nói:

- Mặc dù ngươi nói là đến đây tìm Lăng Tiêu Túy, nhưng... Lão phu cũng không tin, trước khi ngươi tới đây lại không biết lão phu là ai.

Ánh mắt lão lúc thường không có gì lạ, chỉ có một mảnh đục ngầu của người già, thế nhưng vừa nói ra câu cuối, mí mắt bỗng lật một cái, hai ánh mắt như lôi đình phích lịch đánh thẳng vào Vân Dương, khiến hắn không kìm nổi mà cảm thấy như bị hai ngọn núi lớn đập thẳng vào mặt, ầm vang bạo hưởng!

Trong lúc nhất thời, thần thức lại có chút hoảng hốt.

Thân thể Vân Dương nghiêm lại, thu lại tư thái hoàn khố bất cần đời, trịnh trọng nói:

- Đương nhiên, Đôc Cô tiền bối ở đây, coi như không có Lăng đại ca, vãn bối cũng nhất định tới bái phỏng.

Độc Cô Sầu lạnh nhạt nói:

- Người thông minh càng nên thẳng tính, đây mới là trí tuệ.

Ngôn từ của Độc Cô Sầu sắc bén dị thường, tựa như núi cao áp xuống, đập thẳng vào mặt Vân Dương.

Độc Cô Sầu cũng đã sớm xác định, nếu tiểu gia hỏa trước mắt này cứ giả ngây giả dại, ý đồ lừa dối quá quan, vậy lão liền thuận tay dạy tên bạn vong niên của Lăng Tiêu Túy này một bài học.

Thiếu niên đắc chí thành danh, thường thường nhờ vào một chút may mắn, cộng thêm một chút khôn vặt, thường xuyên sử dụng không vặt để làm một số chuyện, nhưng một khi gặp phải vấn đề khó khăn thực sự, ngược lại sẽ thành mua dây buộc mình, thậm chí khiến cục diện triệt để mất khống chế, dẫn tới tình huống ác liệt nhất.

Độc Cô Sầu nhìn thấy biểu hiện ban đầu của Vân Dương, cũng tự sinh ra phán đoán, vì vậy cũng có ý định phạt nhẹ một chút.

Không ngờ lão mới hơi tỏ thái độ một chút, tiểu gia hỏa này lập tức thay đổi tư thái, tựa như trở thành một người hoàn toàn khác, trực tiếp lột vẻ mặt bất cần hoàn khố xuống, sao đó liền khiêm cung lễ phép, kính già yêu trẻ!

Độc Cô Sầu chỉ cảm thấy bản đủ loại suy nghĩ của bản thân đề thất bại, một quyền toàn lực như đánh vào đám mây, như trâu đất xuống biển, hoàn toàn không có chỗ phát huy!

- Vân công tử quà là người cùng như tên, quả là họ Vân.

Độc Cô Sầu nhẫn nhịn một chút, thản nhiên nói.

- Tiền bối nói có lý.

Vân Dương như rất vinh yên, ngữ khí càng kính hơn lúc đầu.

“...”

Tứ đại công tử cùng đưa mắt nhìn nhau.

Trong lúc nhất thời, tất cả cùng sinh một cảm giác cười vang xúc động.

Vân công tử quả nhiên họ Vân... Bảy chữ này, thực như thần lai chi bút, ai cũng có thể thấy, một quyền vừa rồi của Độc Cô Sầu đánh hụt vào mây, câu nói này dùng ở chỗ này, thực sự quá tiêu chuẩn.

- Độc Cô tiền bối vẫn luôn lưu ý con ngựa của ta... Không biết là vì sao?

Vân Dương vẫn khiêm cung hỏi.

Độc Cô Sầu khẽ thở dài:

- Con ngựa này của ngươi... Tên là gì?

- Hồng Hồng.

Vân Dương có chút tự hào:

- Đây là tên mà ta tự mình lấy cho nó, tiền bối có thấy ngựa như kỳ danh, quá hợp hay không?!

Ba người khác lại lần nữa đưa mắt nhìn nhau, một thớt bảo mã thần tuấn như thế, thế mà lại lấy một cái tên yểu yểu? Còn nói gì mà quá hợp? Hợp chỗ nào?

- Không sai, cái tên này rất hay!

Không ngờ Độc Cô Sầu lại lớn tiếng tán thưởng, lại yêu quý nhìn qua Hồng Hồng mấy lần, nói:

- Nó nên gọi là Hồng Hồng, tên khác, không dễ nghe.

Vân Dương sửng sốt.

Ba người Lăng Tiêu Túy cũng sửng sốt.

Là sao?

Chỉ thấy Độc Cô Sầu lập tức thở dài:

- Nhưng bảo mã lương câu như vậy, lại ở trong tay ngươi, đáng tiếc.

Vân Dương thuận miệng nói:

- Không sai, đích thực là có chút đáng tiếc.

Độc Cô Sầu thấy hắn thừa nhận vui vẻ như vậy, cũng cực kỳ ngoài ý muốn, nhìn qua một cái lại nói:

- Ngươi thấy đáng tiếc? Đáng tiếc ở đâu?

Vân Dương nhất thời muốn phát mộng, ngây người tại chõ.

Không phải ngài nói là đáng tiếc sao? Ta chỉ thuận theo ngài thôi a...

Hiện tại loại người thực đáng sợ, ai nấy tính tình cổ quái, còn có thể dễ nói chuyện hơn một chút được không?!

Ngừng lại một chút mới cẩn thận nói:

- Tuyệt thế bảo mã như vậy, lựa chọn tốt nhất chính là để nó trở về sơn lâm, khiếu ngạo cả đời, tự do tự tại. Ngoài ra nếu có thể rong ruổi chiến trường, cùng người thành tựu giai thoại bất bại... Hoặc kém nhất cũng là bồi bạn cùng một vị tuyệt thế kiếm khách, hoặc cao thủ đỉnh phong, cùng nhau tung hoành giang hồ...

Vân Dương nói:

- Mà ta, lại không thuộc bất cứ loại nào trong ba loại trên, ở bên cạnh ta, thực sự là đáng tiếc.

Trong ánh mắt Độc Cô Sầu lóe lên mấy ánh kim quang:

- Ngươi đã hiểu như vậy, sao không thả nó rời đi?

Vân Dương cười khổ một tiếng, buồn bã nói:

- Ta cùng Hồng Hồng xưa nay không phải phụ thuộc, từ khi đạt được nó, cũng không có trang bị cho nó thêm bất cứ yên ngựa dây cương, ngảy cả móng ngựa cũng không có... Nếu nó muốn rời đi, tùy thời đều có thể.

- Không biết tiền bối có tin tưởng hay không, ta cùng Hồng Hồng chính là bằng hữu tri giao, là tri kỷ lương bằng.

Ánh mắt Vân Dương ấm áp nhìn Hồng Hồng:

- Nó không nỡ rời khỏi ta, có lẽ trong tương lai... Chờ ta rời khỏi thế giới này, thân này cũng không còn tại, nó không còn nhớ mong nữa, mới có thể tự mình rời đi...

Hồng Hồng an tĩnh đứng ngoài khách sạn, đôi mắt thần tuấn ôn nhu nhìn Vân Dương, cúi đầu phì phì một hơi, hơi nghiêng đầu, nhìn Độc Cô Sầu, lại nhìn Vân Dương, lập tức lại nhìn Độc Cô Sầu, trong mắt ngựa lộ ra thần sắc lăng lệ, trầm thấp gào rống với Độc Cô Sầu.

Tựa như đang uy hiếp: Đừng vọng tưởng động đến chủ nhân của ta!

Độc Cô Sầu chính lý giải như thế.

Cho nên trong mắt lão không ngăn nổi vẻ hân thưởng, an ủi nói:

- Không sai, rất không sai. Thiên Địa linh vật như vậy, nên gặp được một người bảo vệ nó, đồng thời có thể làm tri kỷ lương bằng, ngươi có thể xem như một chốn hội tụ tốt cho nó ngoài ba loại trên kia, thực sự khó mà phục chế, tình huống này, đối với ngươi hay nó đều là đại hạnh.

Nhưng mà cho dù Độc Cô Sầu có lịch duyệt hơn người, kiến thức uyên bác thế nào, nhưng sao có thể biết được chân ý của hồng hòng: Đừng vọng tưởng đụng tới phiếu cơm của ta! Trên người gia hỏa này có đồ tốt... Đuổi ta cũng không đi!

Nhìn Độc Cô Sầu tán thưởng, Vân Dương cũng cực kỳ ngoài ý muốn.

Hắn căn bản không nghĩ tới, cục diện bế tắc của hắn cùng Độc Cô Sầu, lại được phá vỡ bởi một con ngựa!

- Hôm nay có duyên nhìn thấy thần câu như vậy, không khỏi nhớ đến con ngựa trước của ta.

Độc Cô Sầu khẽ lộ thần sắc thất vọng:

- Ta gọi nói là Hồng nhi... Trước đó, ta vẫn luôn cùng nó tung hoành giang hồ, khoái ý hồng trần... Nhưng rốt cục có một ngày, tu vi của ta đạt đến một độ cao... Cưỡi Hồng nhi, tốc độ của nó lại chậm hơn ra triển khai thân pháp rất nhiều, rất nhiều...

- Nó có nỗ lực, cũng không đuổi kịp hai cái đùi của ta... Hồng nhi bắt đầu thất lạc... Nó cho rằng, nó không còn giúp ta được nữa... Ròng rã bao năm, Hồng nhi vẫn luôn cố gắng tập chạy, muốn tăng tộc độ, muốn lần nữa giúp được ta.

- Nhưng rốt cục có một ngày, nó nhìn ta bay lên không, cưỡi gió mà đi... Nó nhìn ta bay lên trời, bốn vó giẫm lên đỉnh núi, không nhúc nhích đứng ba ngày ba đêm...

- Sau đó ròng rã nửa năm, Hồng nhi cùng ta nửa tấc không rời, bất kể ta đi đâu nó cũng đi theo... Dù không theo kịp, nó cũng đi theo... Khi đó, thế mà ta bắt đầu cảm thấy nó thật phiền, sinh ra cảm giác vưỡng víu. Nhưng, một ngày của nửa năm sau, sáng sớm ta tỉnh lại, phát hiện Hồng nhi đã chẳng biết đi đâu...

- Từ đó về sau, nó không còn trở lại bên cạnh ta nữa... Ta nghĩ rất lâu, đột nhiên minh ngộ, Hồng nhi quá mức không nỡ rời khỏi ta, nên mới lẳng lặng cho phép chính nó ở lại thêm nửa năm... Sau đó, nó liền yên lặng rời đi.

- Sau đó, ta đi khắp muôn sông nghìn núi, muốn tìm lại Hồng nhi, nhưng... Không tìm được nó...

- Người, thực sự đáng giận, lúc có không biết trân quý, mất đi lại hối tiếc không kịp...

- Lúc này đây, thấy được ngươi, thấy được Hồng Hồng của ngươi, thực sự là một chuyện khiến ta kinh ngạc đến tột độ...

Độc Cô Sầu buồn vô cớ nói:

- Con ngựa này của ngươi, bất kể là nhan sắc, hình tượng hay độ thần tuấn... Đều giống hệt với Hồng nhi của ta... Ta cơ hồ cho rằng, nó chính là hậu duệ của Hồng nhi...

Vân Dương cũng bổng cảm nhận được một phần tâm tình nặng nề đánh tới, bản năng thở dài một tiếng.

Bởi vì nháy mắt này Vân Dương hiểu rõ, nhất định Độc Cô Sầu phải thất vọng.

Bởi lúc hắn mới phát hiện Hồng Hồng, nó mới là một con ngựa vẫn còn vị thành niên. Mà ngựa của Độc Cô Sầu... Lại đã là chuyện của ít nhất năm trăm năm trước.

Dù lấy thời gian suy đoán, Hồng Hồng tuyệt đối không phải hậu đại của Hồng nhi, mặc dù vẫn có thể có huyết mạch Hồng nhi, nhưng lại đã cách biệt không biết bao nhiêu đời...

- Vân Dương, Vân công tử, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng lão phu, bất kể đến lúc nào, nhất định phải thiện đãi nói.

Ánh mắt Độc Cô Sầu nhìn qua Hồng Hồng, trong ánh mắt chất đầy ôn nhu, chậm rãi nói:

- Mặc dù có một ngày, tu vi ngươi cũng đã đạt đến mức tốc độ không còn trở thành hạn chế, cùng đừng tổn thương nó...

Vân Dương nghe vậy trầm mặc một lát, lúc này mới trịnh trọng hồi đáp:

- Ta đáp ứng ngài, nếu thực sự có một ngày đó, ta có thể trưng cầu ý kiến của nó, mặc dù nó không thể giúp ta rong ruổi, nhưng cũng có thể mãi mãi ở trong nhà ta, nhà ta cũng mãi mãi là nhà nó, ta ở đây lặp lại lần nữa, chúng ta là tri kỷ lương bằng, không phải quan hệ phụ thuộc.

- Mặc dù nó không còn đuổi kịp tốc độ của ta, nhưng... Vẫn còn có người nhà của ta, thê tử nhi nữ của ta có thể làm bạn với nó.

Vân Dương thấm thía nói:

- Nếu như, ta có thể còn sống tới ngày đó!

Độc Cô Sầu hài lòng cười cười:

- Nói hay lắm, cảnh giới của ngươi còn cao hơn ta hai bậc, ta nhớ kỹ. Vân Dương, ngươi có thể gọi ta, là lão Độc cô là được.

Trước khi Vân Dương tới, tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ lại có thể thuận lợi kết bạn với Độc Cô Sầu như vậy. Thế nhưng, nghe được một câu cuối cùng của Độc Cô Sầu, Vân Dương lại lập tức chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK