Chỉ có ánh mắt Vân Dương là càng sáng hơn, sắc mặt vì đó mà kích động đến đỏ ửng.
- Cuối cùng sau đó, hắn thấy được người hắn yêu nhất, nàng khi đó mới mười chín tuổi. Hắn đi ra tiếp người yêu hắn, đánh vỡ gông cùm thiên địa trên người người yêu, siêu thoát quy tắc, xông thẳng lên trời. Lại lợi dụng Đại Đạo quy tắc của hắn, để hồng nhan của hắn có thể cùng hắn vĩnh sinh bất lão!
Quái nhân xương khô khẽ nói:
- Tương truyền, hắn đem thời gian của thế giới này, quay ngược mấy chục vạn năm!
Hắn ngẩng đầu, chú mục nhìn Độc Cô Sầu:
- Nếu ngươi có thể làm như hắn, tu thành Đại Đạo pháp tắc tới trình độ như vậy, ngươi có thể lần nữa nhìn thấy nàng! Thế nhưng...
Ý trong lời nói của quái nhân rất rõ ràng, Độc Cô Sầu hiển nhiên là đỉnh phong của đời này, ngàn năm nay không mấy ai được như lão, thế nhưng vẫn không thể đánh đồng với người trong truyền thuyết kia, cái gọi là nhất định không làm được, cũng không phải nói bừa!
Phượng Huyền Ca bực mình thở dài, gục đầu xuống, bưng một vò rượu, ngửa đầu uống ừng ực.
Lăng Tiêu Túy ổn định lại, trên mặt vẫn giữ vẻ kích động khó hiểu, toàn thân tràn đầy kiếm ý quanh quẩn, cơ hồ muốn xông thẳng lên trời.
Độc Cô Sầu bỗng quay đầu, nhìn về Lăng Tiêu Túy, trong mắt lóe lên quang mang rạng rỡ nhàn nhạt, lại gằn từng chữ:
- Lăng Tiêu Túy... Có có một ngày, cùng quân chân chính tại Lăng Tiêu nhất túy, thế nào?!
Bào xanh không gió mà bay, Lăng Tiêu Túy nói khẽ:
- Tất như quân mong muốn!
Có thể nhận thấy, trong đám người ở đây Phượng Huyền Ca dù tuyệt không phải có số tuổi lớn nhất, nhưng lại là một người khó thể tiến thêm trên tu đồ, thọ nguyên cũng không nhiều.
Cho nên muốn đến một bước kia, Phượng Huyền Ca đã hoàn toàn không hy vọng.
Nhưng Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy lại đang trong thời kỳ đỉnh phong, thọ nguyên còn không ít, nếu có thể tiếp tục đột phát, lại có thể tăng thêm một phần thọ nguyên tương đối khả quan, cứ thế đạt đến bước kia, cũng không phải không thể!
Cho nên dù biết rõ, con đường phía trước gập ghềnh khó đi, hai người cũng quyết chỉ đại đạo.
Quái nhân xương khô nhìn Độc Cô Sầu, lại nhìn Lăng Tiêu Túy, cúi đầu, khẽ bóp ngón tay, yên lặng tính toán. Một lát sau lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Vân Dương, lần nữa cúi đầu yên lặng tính toán.
- Ngươi tính được điều gì rồi?
Lăng Tiêu Túy hỏi.
- Tính được thì thế nào? Bất kể là tính ra được gì, đều không thể nói nha...
Quái nhân xương không thở dài một cái, có điều vẫn nhẹ giọng nói:
- Hai ngời các ngươi có cơ duyên không tầm thường, gặp được quý nhân, Độc Cô cùng Lăng Tiêu đều có cơ hội tiến bước, thế nhưng... Con đường tương lai phải đi thế nào, vẫn còn cần suy tính cặn kẽ, một bước đi nhầm, chính là vạn kiếp bất phục.
Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy đồng thời nhíu mày hỏi:
- Còn xin chỉ rõ một hai.
Quái nhân xương khô nói:
- Đại đạo, vốn thủ trọng duyên phận, mà mỗi người khi còn sống, đều sẽ có quý nhân xuất hiện tương trợ. Chỉ cần các ngươi không tự bỏ lỡ cơ duyên, tìm tới quý nhân kia, lại trả cái giá nên trả, chính là có hy vọng thành công, còn lại chính là sự cố gắng, không từ bỏ mà thôi. Thế nhưng, nếu không tìm thấy hoặc là tìm sai, như vậy chính là cơ duyên không có, đường lên đứt đoạn.
- Cơ duyên? Quý nhân tương trợ...
Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy như có điều suy nghĩ.
Quái nhân xương khô lần nữa quay đầu nhìn về phía Vân Dương, trên khuôn mặt khô gầy, lộ ra một nụ cười ôn hòa mà khủng bố:
- Vân Dương tiểu huynh đệ, xin hỏi ngươi có chuyện gì?
Vân Dương thận trọng suy nghĩ một chút, nói:
- Ta chỉ muốn hỏi, nếu ta cũng muốn phục sinh một người, phải chăng cũng cần làm như thế?
Quái nhân xương khô lộ nụ cười kỳ dị, nói:
- Giống nhau, cũng không giống nhau.
Câu nói này lập tức khiêu lên lòng hiếu kỳ của bốn người, ba người Độc Cô Sầu, Lăng Tiêu Túy, Vân Dương đồng thời mở miệng:
- Giống nhau thế nào? Mà khác nhau thế nào?
Quái nhân nói:
- Không thể nói, không thể nói, đến lúc cần sẽ tự minh ngộ.
Ba người khẽ chuyển tâm tư, đăm chiêu suy nghĩ.
Ánh mắt Độc Cô Sầu nhìn Vân Dương lại thêm mấy phần kỳ quái:
- Vân tiểu huynh đệ còn trẻ như vậy, chẳng lẽ cũng gặp phải chuyện đáng tiếc này?
Vân Dương vuốt vuốt cái mũi:
- Tuy không lo gần, lại sợ có lo xa, lúc này không có... Có điều, để phòng ngày sau, sớm chuẩn bị một chút, tránh cho lúc đó luống cuống tay chân.
- Câu nói này của ngươi không thực, không muốn nói thì thôi vậy.
Độc Cô Sầu liếc mắt nói.
- Ha ha ha ha.
Lăng Tiêu Túy nở nụ cười.
Vân Dương cũng nở nụ cười:
- Điểm khó của phương pháp phục sinh này, kỳ thực ta có một suy nghĩ. Nếu điều kiện đầu tiên để thi pháp này chính là phải trường sinh, phải có thọ nguyên vô tận mới có hy vọng bước tới đỉnh đại đạo, tự nhiên là phải có điều kiện, tỉ như Độc Cô tiền bối cùng Lăng đại ca, hai người đều có cơ sở, đặc biệt là Lăng đại ca, thể xác và tinh thần để trong trạng thái đỉnh phong.
Độc Cô Sầu thú vị nhìn Vân Dương, cười nói:
- Ngươi cho Lăng đại ca của ngươi là đặc biệt, chẳng lẽ có ý, thể xác và tinh thần ta không ở trạng thái đỉnh phong?
- Chẳng qua là ta cảm thấy, bề ngoài luôn hiện tướng mạo già nưa, cho dù là tâm không già, cũng khó có người tin đến vậy mà tâm không già.
Vân Dương nghiêm mặt:
- Cho nên, Độc Cô tiền bối phải chứng minh trái tim mình chưa hề thay đổi, ít nhất bên ngoài cũng phải khôi phục bộ dạng trẻ tuổi, mới miễn cưỡng có thể nghe được.
Lăng Tiêu Túy nghe vậy cười càng to càng sâu.
Độc Cô Sầu cũng không dứt tiếng cười, khuôn mặt dáng người của hắn, lại đột nhiên biến hóa kinh người.
Vân Dương trừng lớn hai mắt, chỉ thấy toàn thân Độc Cô Sầu chầm chậm chầm chậm biến đổi, từ hình tượng một lão nhân, từng chút trở nên trẻ tuổi, tráng kiện, thẳng tắp...
Tóc xám trắng, từ từ biến thành đen, đen kịt, đen nhánh...
Khuôn mặt đầy nếp nhẫn cũng từ từ vuông vức, từ từ trở nên đàn hồi bóng loáng...
Mà thân thể vốn đã còng xuống, cững chậm rãi thẳng tắp...
- Được rồi được rồi!
Lăng Tiêu Túy vội vàng ngăn lại.
Độc Cô Sầu cười cười, dừng vận công, lúc này hình tượng đã hóa thành trung niên trừng ba mươi tuổi:
- Thế nào, thế này thì sao?
Vân Dương khẽ co khóe miệng.
Ta cũng chỉ mới nói như thế, ngươi đã lật mình biến đổi.
Có cần trâu bò thế không?!
Dù có dịch dung hay chỉnh dung, cũng không khoa trương đến vậy chứ?!
- Thế này vừa hợp.
Lăng Tiêu Túy nhìn một chút:
- Nếu ngươi còn trẻ nữa, phân nửa sẽ lại chọc không ít nợ tình, trái tim gian nhân vô cùng yếu ớt, ngươi nỡ lòng nào...
Đám người cùng nhau cười vang.
Quái nhân xương khô cũng cười:
- Tất cả mọi người đều có chuyện nhờ nhau. Mục tiêu xa có, mục tiêu gần cũng có. Không ngại thì chúng ta cùng nói, xem mọi người có thể giúp nhau hay không, đôi bên cùng có lợi.
Độc Cô Sầu nói:
- Kỳ thực lần này ta rời núi, thứ nhất cũng không hy vọng xa vời gặp được Phượng Huyền Ca, thứ hay cũng không hy vọng gặp Lăng Tiêu Túy. Đương nhiên càng không hy vọng gặp được ngươi. Ta chỉ muốn ra ngoài vận động một chút, tìm mấy đổi thủ luyện luyện tay chân, còn những thứ trước mắt, đều là thu hoạch ngoài ý muốn, hoặc nói là duyên phận.
Vân Dương nghe vậy lập tức hai mắt phát sáng, cung kính nói:
- Nguyện vọng này của Độc Cô tiền bối, thực sự rất dễ đạt thành a. Hiện tại trong Thiên Đường thành này, cái khác không dám nói, nhưng cao thủ nhiều như mây, vãn bối là địa chủ, nguyện giúp tiền bối tìm đối thủ.
Lăng Tiêu Túy thâm trường nhìn Vân Dương một cái, thầm nghĩ: Tiểu tử này đúng là càng lúc càng biết nói chuyện, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói: Chỉ cần ngươi ở cùng ta, bao ngươi đánh không hết đối thủ...
Kỳ thực vừa rồi Vân Dương cũng định nói như vậy, chỉ là lời đến khóe miệng, lại đột nhiên nuốt lại. Tăng thêm mấy tầng ẩn ý.
Đương nhiên chân ý trong đó vẫn là như vậy!
- Ta tới đây, thực sự là trùng hợp, nhàn rỗi không chuyện nên đi dạo tới đây.
Lăng Tiêu Túy thanh thản, nìn Vân Dương, thản nhiên nói:
- Bây giờ Độc Cô ở đây, đúng là giúp ta bớt chút chuyện.
Vân Dương thầm cảm động.
Trong thời khắc phong vân tế hội này, Lăng Tiêu Túy lại chủ động đạp vào vòng xoáy, nếu nói không phải tới vì hắn, Vân Dương hắn cũng không tin.
Hiện tại, trong Thiên Đường thành này, có thể để Lăng Tiêu Túy chú ý, cũng chỉ có một mình Vân Dương.
- Ta tới tìm người giúp chuyện.
Quái nhân xương khô nói:
- Đồng thời cũng tìm ít tay đấm, thế mà lập tức có thể tìm được ba người, quả là đại duyên pháp, đại cơ duyên.
Độc Cô Sầu, Lăng Tiêu Túy, Phượng Huyền Ca đồng thời hừ một tiếng.