Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất là khi mây đen sắp đến Thiên Đường thành, từng đóa mây đen từ trên trời cứ như ngàn vạn sơn nhạc giáng lâm, lít nha lít nhít, trùng điệp giữa không trung, tạo thành một bầu không khí kiềm chế khó nói thành lời.

- Chính là ở bên kia!

Trên bầu trời, cùng với chỉ dẫn của Càn Khôn Khí Vận kỳ, người áo đen đã có thể nhìn thấy Thiên Đường thành!

Người áo đen hít một hơi thật sâu, lần nữa thôi động Khí Vận kỳ, mây đen trên trời lập tức bạo hưởng, tựa như gặp phải vòi rồng, cường thế tràn tới Thiên Đường thành, tựa như trời sập, trong lúc nhất thời, thiên địa tận mực.

Giờ phút này, đã là sáng sớm.

Vốn nên là thời điểm tử khí đông thăng, mặt trời xuất hiện, tản ra vô hạn hào quang, chiếu rọi ba ngàn thế giới.

Vậy mà lúc này, tất cả mọi người trong Thiên Đường thành đều có thể cảm nhận được bất thường.

Bởi vì, đúng ra phải là dương quang phổ chiếu, nắng vàng rọi khắp đại địa, thế nhưng thực tế, lại bị bảo phủ bởi khói mù vô tận, khắp nơi một màu ảm đạm?

Ánh sáng bóng mờ như vậy, nửa minh nửa hối, cho dù là người bình thường cũng có thể cảm nhận được không thích hợp, từng người ngửa đầu lên trời, híp mắt nhìn về phía mặt trời, đập vào mắt, lại phát hiện mây đen khổng lồ không ngừng phun trào nhào lộn, tựa như thượng cổ cự ma đột nhiên kinh hiện, giương nanh múa vuốt nhào tới, ý muốn thôn thiên phệ địa, diệt tuyệt chúng sinh.

Ngay cả ánh sáng từ phía chân trời, cũng bị che mấy một nửa!

Một cỗ cảm giác chẳng lành cùng hiện trong lòng tất cả mọi người, vô luận là người bình thường, người tu hành hay người trong Võ đạo, tất cả đều bị thiên tượng như vậy chấn nhiếp. Thế nhưng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, mây đen cuồn cuộn kia càng lâu lại càng dày, càng tụ lại càng nhiều, nắng sớm vừa rồi bị che mất một nửa, nay đã hoàn toàn không thấy tăm tích!

Bầu trời triệt để ảm đạm, một cỗ rét lạnh dâng lên từ tận đáy lòng, quấn quanh mỗi người dân Thiên Đường.

Có người cơ linh, còn tưởng là hiện tượng thiên cẩu thực nhật, vội vàng tìm chiêng trống, binh binh bang bang gõ nhịp, mong đợi khói mù trên chân trời kéo đi, hạo dương tái hiện.

Chỉ tiếc mây đen vẫn tiếp tục tới gần, từ từ chuyển động trên không trung Thiên Đường thành, tựa như muốn chôn vùi trọn cái Thiên Đường thành.

Vân Dương cùng Kế Linh Tê vừa mới nói được một câu, đã thấy cảnh tượng kỳ dị, thấy tình thế không đúng, vội vàng nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng chạy trở về Vân phủ.

- Chuyện khác thường tất có yêu nghiệt quấy phá!

Vân Dương nghiêm túc tới cực điểm, sóng đào trong lòng không ngừng khuấy động!

Hắn nhớ tới tình báo của Thủy Vô Âm.

Mà mây đen, lúc này đã tới Thiên Đường thành.

Hắn cũng biết, tình báo nói rõ là mấy tháng trước, quốc đô Đông Huyền cũng từng xuất hiện tình huống như vậy.

Vân Dương nghĩ đến một việc, sắc mặt lập tức biến đổi.

Nếu dựa theo thời gian suy tính, sau lần kỳ tượng kia hiện, Đông Huyền đế quốc mới quyết định cử quốc tây chinh Ngọc Đường!

Sau lần đó mới có trận chiến Thiết Cốt quan, dốc tận binh lực hai nước, ba trăm vạn chiến sĩ đẫm máu sa trường!

Bây giờ, đoàn mây đen này lại hiển lâm đến Thiên Đường thành, nhưng mà mảnh mây đen này, lại đại biểu cho cái gì, lại hoặc nói nó có ý nghĩa gì?!

Nếu như Đông Huyền cử quốc chi lực tây chinh lại có liên quan tới đoàn mây đen này, như vậy lúc này nó đến Thiên Đường thành, tám chín phần là không phải chuyện tốt!

Mục tiêu của đoàn mây đen này là gì? Liệu có phải đến vì... Hắn hay không?

Hết thảy, Vân Dương đều đã có phán đoán cơ bản, thế nhưng hắn không có nói ra, cũng không có khả năng thực sự nói ra.

Chỉ là trong lòng như chợt hiện một tòa núi lớn, áp thẳng hai lá phối, khiến hắn hít thở không thông.

Kế Linh Tê ở bên, đương nhiên sẽ không thể không nhìn thấy biểu lộ nặng nề của Vân Dương, mặc dù người nào đó không nói nửa chữ, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn đang âm thầm hạ một quyết định, theo sát Vân Dương, bước nhanh về Vân phủ.

Chỉ cần có thể làm bạn với hắn, coi như phải đối địch với cả thiên địa, lại thế nào, sẽ không tiếc, cửu tử không hối!

Trong Thiên Đường thành, những người chuẩn bị làm gì đó, trong lúc này đồng thời đưa ra một quyết định: Ở nhà, không đi đâu hết.

Mới ra khỏi cửa chính, cũng lập tức chạy về nhà.

Về phần những người đã rời khỏi nhà, cách nhà có chút xa, dứt khoát vào khách sạn.

Cho dù là đám sát thủ, giang hồ đường xa mà đến kia, đối mặt với thiên tượng quỷ dị như vậy, cũng đều thành thành thật thật, tự mình ẩn náu không dám nhúc nhích.

Tất cả mọi người đều cho ra một cái kết luận, mây đen này đến đây, tuyệt không tầm thường!

Cho dù là bão tố tàn phá, mây đen cũng chỉ có thể là mây đen, tuyệt đối không thề tàn phá chân trời, che kín bầu trời đến mức này!

Dấu hiệu như vậy, thực sự so với đêm tối còn càng thêm hắc ám!

Toàn bộ bầu trời, đen như màu mực!

Hơn nữa, trong đó hoàn toàn không hề có thiểm điện may động!

Những người nổi trống nổi chiên, ý đồ đuổi Thiên Cẩu thôn nhật, cũng không còn phí công nữa, khắp nơi một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại cảm giác kiềm chế không nói nên lời!

Một cảm giác khủng hoảng lặng lẽ sinh sôi trong lòng đám người, vượt qua phạm vi lý trí có thể khống chế, trái tim đập loạn, tràn đầy hãi nhiên!

Trong hoàng cung.

Vân Tiêu Dao vừa mới nhập cung, đang cùng Hoàng đế Bệ hạ sánh vai đứng trong lương đình Ngự Hoa viên, ngửa đầu nhìn mây đen quỷ dị nơi chân trời, sắc mặt nặng nề.

- Tiêu Dao, ngươi thấy mây đen này có ý gì?

Hoàng đế Bệ hạ trầm mặt hỏi.

- Điểm ấy Thần đệ không dám nói lung tung, chỉ biết một điều, mây đen tương tự như vậy từng xuất hiện ở Đông Huyền, trừ cái đó, vạn năm qua của Thiên Huyền đại lực, chưa hề xuất hiện tình huống tương tự.

Vân Tiêu Dao cau mày hồi đáo.

- Chưa hẳn đi!

Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:

- Trên thực tế, tại năm tháng lẻ hai mươi ngày trước, từng có mây đen rảu rác tại cảnh nội Đông Huyền.

- Cũng hơn một tháng sau đó, mới xuất hiện cảnh tượng mây đen áp thành, thiên địa tận mực cực lớn như vậy.

Vân Tiêu Dao kinh ngạc nhìn Ngọc Đường Hoàng, hiển nhiên không nghĩ tới Ngọc Đường Hoàng lại hiểu rõ tình huống của Đông Huyền như vậy, tình báo của hoàng thất, đúng là rất tốt!

Hoàng đế Bệ hạ thấy Vân Tiêu Dao hơi xuất thần, trừng mắt giải thích:

- Sở dĩ ta để ý tới điểm này, bởi lúc đó chúng ta mới ký Thái Bình Quốc Thư không lâu, thế nhưng sau ngày hôm đó, Đông Huyền đã bắt đầu tổng động viên quân đội.

- Một tháng sau đó, sự kiện mây đen áp thành xuất hiện, sau lần đó có bảy ngày, Đông Huyền đột nhiên xé bỏ Thái Bình Quốc Thư, ngang nhiên xuất binh, xâm phạm Thiết Cốt quan của ta, tạo nên cục diện tứ quốc vây khốn!

Trên khuôn mặt gầy gò của Hoàng đế Bệ hạ, lộ rõ một vẻ trang nghiêm ngưng trọng.

Ngày đó, đối với chuyện Đông Huyền bất chấp phong hiểm mà xé bỏ Thái Bình Quốc Thư, trẫm cũng khó mà lý giải. Một mực đang nghĩ xem Đông Huyền vì cái gì, nghĩ cái gì mà lại làm ra quyết định như vậy, chỉ tiếc có nghĩ thế nào đi nữa, vẫn không thể thu được một kết luận hợp lý. Mà giờ này ngày ngày, mây đen lại xuất hiện ở Thiên Đường thành thành, khiến cho Trẫm sinh ra một cảm giác minh ngộ.

Hắn quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Vân Tiêu Dao:

- Đông Huyền xuất binh, xé bỏ Thái Bình Quốc Thư, rất có thể chính là có quan hệ với mây đen này!

Vân Tiêu Dao nhíu mày khổ tư:

- A?! Cái này... Vô lý... Căn bản nói không thông a!

Một đoàn mây đen, lại có gì mà ảnh hưởng được quốc sách?

Hoàng đế Bệ hạ chậm rãi nói:

- Thế sự huyền bí, vốn khó thể giải theo lẽ thường, ta tin rằng bất luận chuyện gì cũng có thể giải thích được, vầ phần cái gọi trăm mối không lối giải, cũng chỉ là do chúng ta tạm thời không nghĩ đến, có một số việc, đi từ góc độ hoang đường để giải đọc, lại là con đường chính xác để tìm đáp án.

Hắn nhướng mày:

- Có điều so với tình cảnh cưỡng cầu đáp án trước kia, hiện tại đã không còn quan trọng như thế, dù sao mây đen đã đến, trực tiếp đối mặt là được.

- Nếu mây đen này thực có quan hệ với chuyện Đông Huyền xuất binh, như vậy... Đoàn mây đen này nhất định sẽ tới tìm Trẫm! Trái lại, nếu mây đen kia không ở lại quá lâu, cuối cùng cũng sẽ phải tán đi!

Ngọc Phái Tranh quay đầu, ngưng trọng nhìn Vân Tiêu Dao:

- Tiêu Dao, ngươi phải nhớ kỹ lời dặn của Trẫm.

Vân Tiêu Dao đột nhiên chấn động:

- Ngươi nói.

Hoàng đế Bệ hạ rất ít trịnh trọng gọi tên Vân Tiêu Dao như thế, bình thường đều hô “ngươi”, “hỗn trướng”,”cái tên nhà ngươi”... Nhưng lúc này lại trực tiếp gọi nhũ danh của Vân Tiêu Dao.

Dùng một khẩu khí đặc biệt ngưng trọng.

Vân Tiêu Dao lập tức cảm thấy không tầm thường!

Hoàng đế Bệ hạ nói từng chữ:

- Nếu đoàn mây đen này quả thực là mấu chốt ảnh hưởng đến quốc sách của Đông Huyền, như vậy nhất định sẽ có một số hiệu năng mê hoặc nhân tâm... Nếu mây đen kia đến, Trẫm... Thần trí của Trẫm chịu ảnh hưởng, làm ra chuyện gì không nên làm, ảnh hưởng tới phúc lợi của Ngọc Đường đế quốc...

Trong ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ ánh lên tình cảm sâu sắc, chậm rãi nói:

- Vậy ngươi... Lập tức giết Trẫm, để tránh Ngọc Đường sụp đổ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK