Muốn bức chết người a?!
Thế công thực đáng sợ, sắc bén đến mức ta không còn lời nào để nói?!
- Đúng!
Kế Linh Tê cũng là người thông minh, lập tức cũng tỉnh ngộ, keng một tiếng trường kiếm đã rời vỏ, học theo:
- Nguyệt tỷ nói hay lắm, ngươi dám tránh, ta liền tự vẫn! Ta liền tự tuyệt kinh mạch, ta liền đập đầu chết trước mặt ngươi!
Vân Dương co quắp.
Cô nương này lại một suy ra ba, ngươi có năng lực như thế sao không lật trời luôn đi...
Nhưng Vân Dương thực sự đúng là không dám động thủ nữa, không dám chống cự, ngay cả trốn tránh cũng không dám.
Hai vị trước mắt này, một là muội muội của Bát ca, một là hôn thê của Bát ca, chẳng may thực sự tự vẫn trước mặt hắn...
Vân Dương sợ run cả người.
- Được rồi được rồi, các ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi... Ta biết nhất định sẽ nói cho các ngươi biết, nhưng ta mà không biết thì ta cũng chịu, lấy mệnh bức bách cũng vô dụng.
Vân Dương ủ rũ nói.
Nguyệt Như Lan nhanh chóng xuất hiện ý cười:
- Vấn đề của ta, ngươi biết, hoặc là thiên hạ hiện nay cũng chỉ có mình ngươi biết.
Vân Dương trầm ngâm nửa ngày:
- Vấn đề này đúng là ta có biết một chút... Thế nhưng, lại không thể nói ra được.
Nguyệt Như Lan nói:
- Tại sao?
Vân Dương thấp giọng nói:
- Nguyệt tỷ... Hiện tại còn chưa dứt chiến tranh, nhưng chúng ta mỗi thời mỗi khắc đều có thể bị người hữu tâm giám thị khống chế, mà những người kia... Cũng muốn biết đáp án mà các ngươi cần biết. Cho nên chúng ta tốt nhất là đừng đề cập tới nó, chờ đến khi trở lại kinh thành... Lại nói.
Vân Dương nghiêm túc chưa từng có.
Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê lập tức tin tưởng, không hẹn mà cùng theo bản năng tin tưởng!
Đúng vậy, Cửu Tôn mới cường thể hiển lâm, đánh bại đại quân Đông Huyền, người nhắm vào bọn hắn ngày trước nhất định sẽ có hành động, mà những người có tương quan như các nàng bị giám thị cũng là chuyện đương nhiên, phải biết địch nhân của Cửu Tôn đều là những tồn tại đỉnh phong trên Thiên Huyền đại lực, mức độ nguy hiểm còn cao hơn cả Lôi Động Thiên...
Hành động hôm nay của hai nàng đúng thực là không hiểu chuyện... Thế mà ngay trong thời điểm nhạy cảm này đi ép hỏi Vân Dương.
May mà Vân Dương biết rõ giới hạn, chẳng may nếu...
Thực sự hối cũng không kịp!
Hai nữ liên tục gật đầu, một bộ hối hận nghĩ mà sợ.
Vân Dương len lén thở dài một hởi, bản thân hẳn hiểm hiểm lại quá một quan.
Bị người giám thị? Hiển nhiên chỉ là lý do thoái thác của Vân Dương, cố nhiên là có khả năng đó tồn tại, thế nhưng chí ít là đến hiện giờ Vân Dương hắn vẫn không cảm thấy bất cứ dị thường, nếu thực sự có người hữu tâm giám thị, như vậy chỉ cần Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê vừa hỏi, đã đủ cho người ta động thủ tại chỗ.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất để Vân Dương nói như vậy... Vì hắn không biết phải nói thế nào.
Nói thật? Tin rằng hai người tuyệt đối không tiếp thụ được.
Nhưng đến cùng nên nói thế nào mới ổn...
Suy nghĩ của hắn hiện như đoàn đay rối, suy nghĩ bao lần cũng không thể quyết định được.
Lần này trở lại Thiên Đường thành, đường xá còn xa xôi.
Trong thời gian giảm xóc này, hẳn là đủ để hắn nghĩ ra một lý do thoái thác, đối phó a...
Vân Dương thầm thở dài, con đường phía trước mênh mông bát ngát, cực kỳ long đong a!
Các ca ca... Các ngươi để lại cho ta bao nhiêu vấn đề không thể giải thích a...
Hết lần này tới lần khác, ai ta cũng không thể đắc tội...
Thực sự là xấu số mà!
...
Ngay khi Vân Dương rời khỏi Thiết Cốt quan.
Binh mã Tây quân tới tiếp viện cũng chính thức từ biệt Phó Báo Quốc, chỉnh quân trở về, trở lại Tây tuyến.
Lúc này, đám người Tây quân mỗi người chí ít đều đeo một tay nải, chồng chồng cao cao, thậm chí có người còn phải đeo tới mười cái túi, toàn quân đều như vậy, lóe sáng như kỳ quan.
Đương nhiên, cũng có những binh sĩ không đeo tay nải, những người đó đều là thương binh, thương thế không nhẹ, khó mà hành động, được an trí trên mấy trăm cỗ xe ngựa lâm thời, nhưng mà cho dù là thương binh nằm trên xe ngựa, trong ngực bọn hắn cũng có ôm mấy cái túi.
Bởi vì trong những cái bọc này, đều là huynh đệ, chiến hữu, đồng đội của bọn hắn.
Bọn hắn không muốn để thi cốt huynh đệ mình lạnh lẽo trong xe ngựa, bọn hắn thà rằng một đường ôm cõng, mang huynh đệ đồng đội của mình trở về!
Huynh đệ đều là người sống, giống
như bọn hắn, sống sờ sờ!
Tôn Tử Hổ nhìn binh mã sau lưng, gương mặt thô kệch đã sớm giăng đầy nước mắt.
Hàn phong lãnh lẽo vẫn gào thét, Tôn Tử Hổ thúc ngựa đi đầu, quay đầu nhìn lại, rõ ràng đường về trước mắt, hắn lại thật lâu không muốn rời đi.
Bởi vì... Mười lăm vạn tinh nhuệ Tây quân đến tiếp viện, bây giờ chiến sự kết thúc phải đi về.
Thế nhưng... Mười lăm vạn huynh đệ tới tiếp viện, lúc này theo hắn trở về cũng chỉ có ba vạn người!
Không, cụ thể là hai vạn chín ngàn sáu trăm năm ba người, còn chưa tới ba vạn!
Hơn mười hai vạn tráng sĩ Tây quân, tất cả đều chôn xương trước Thiết Cốt quan!
- Ta sao có thể trả lời các huynh đệ Tây quân đang đợi...
Tôn Tử Hổ khóc rống nghẹn ngào:
- Ta sao có thể trả lời đại soái... Mười hai vạn huynh đệ a...
- Ta sao có thể trả lời người nhà bọn hắn...
- Các ngươi vì nước mà chiến, hy sinh tại đây, chính là huyết khí nam nhi, thế nhưng những người còn sống chúng ta, lại thấy vô hạn thảm đạm!
- Các huynh đệ... Hồn hề quy lai... Chúng ta, về nhà...
- Huynh đệ, về nhà!
Ba vạn nam nhi tây quân đồng thời gào thét.
Tiếng gào tê tâm liệt phế, thanh âm bi thương quanh quẩn không ngừng. Mây mù theo gió đê mê, tựa như mười hai vạn anh linh đang tụ tập, chỉnh quân, theo huynh đệ về nhà.
Tiếng kèn thê lương vang vọng trên cánh đồng tuyết, liên tục không dứt.
Ba vạn Tây quân, tất cả đều im ắng, một đường không nói, dọc theo con đường chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hí, tiếng cờ xí phấp phới, không ai bật thốt một câu.
Chỉ có đội ngũ vẫn chỉnh tề như cũ.
Tiếng bước chân hùng tráng dâng trào, tựa như những huynh đệ đã an nghỉ kia, vẫn còn đứng trong đội nhóm, cùng nhau lặn lội đường xa, dậm đường về.
Cách huynh đệ vẫn như ở bên, từ đầu tới cuối không rời không bỏ.
Bọn hắn như nghe được tiếng hít thở của các huynh đệ, có thể ngửi được mùi mồ hôi mãnh liệt thốc mũi, cái mùi mà ngày thường không ai muốn chịu nhất!
Các huynh đệ cũng như bọn hắn, đều trầm mặc, im lặng tiến lên, dùng cước bộ của mình, giẫm ra một khúc âm phù oanh liệt!
Sau lưng.
Thiết Cốt quan xa xôi vẫn đứng ở đó.
Phó Báo Quốc suất lĩnh nhân mã Đông quân, chỉnh tề xếp hàng.
- Nghiêm!
- Chào!
- Tiễn đưa các huynh đệ Tây quân!
Phó Báo Quốc cuồng hô một tiếng, toàn thể Đông quân đồng thời nhấc tay!
Ánh mắt nhìn về phía đội ngũ Tây quân đã đi xa, tay phải mở khép chặt, ngón giữa chạm đuôi mày, một tư thế chào nghiêm chỉnh nhất.
Tây quân cứ thế đi tới, dần dần từng bước tiến lên, bỗng nhiên, trong đội ngũ có người nhẹ giọng sụt sùi khóc.
Vừa có người bắt đầu, lập tức dẫn động vô số người sau, không đến một phút, cả Tây quân đã đầy tiếng nghẹn ngào.
Tôn Tử Hổ yên lặng tiến lên, phảng phất như không để ý, thế nhưng lồng ngực hắn gần như tùy thời có thể bạo tạc, tiếng thở hổn hển, cưỡng ép kiềm chế, được một lát đã lại không kiềm chế nổi, đột nhiên bạo hống một tiếng:
- Khóc cái gì mà khóc! Con mẹ nó các ngươi là đàn bà hả? Các huynh đệ vì nước mà chết, chết có ý nghĩa, bọn hắn đều là anh hùng! Đều là anh hùng! Anh hùng có biết không! Các ngươi khóc cái gì mà khóc? Chúng ta phải kiêu ngạo, chúng ta có những huynh đệ tốt như vậy, chúng ta...
Nói đến đây, tiếng gào thét của Tôn Tử Hổ đột nhiên ngừng lại, phảng phất như bị trọng trùy đánh trúng, đột ngột ngã lăn xuống ngựa, nằm rạp trên đất, gào rống thành tiếng, không còn bất cứ hình tượng nào...
Hắn ôm chặt bộ ngực của mình, trái tim như vỡ thành từng mảnh, đau nhức đứt tim đứt phổi!
- Nếu cùng nhau chiến tử, thế thì cũng thôi... Thế nhưng thương tổn lớn như vậy, để chúng ta trở về nói với đại soái thế nào, càng thế nào đối mặt với trái tim mình...
Tôn Tử Hổ giàn giụa nước mắt.
Những bất kể thế nào.
Đường này, vẫn phải đi.
Trở về, cuối cùng vẫn phải trở về!