Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi cho rằng bọn hắn sẽ tới sao?

- Đương nhiên sẽ đến, Tứ Quý Luân Hồi chưởng, thiên hạ ngoài ta không ai có thể giải! Bất kể là bọn hắn có trao đổi hay không, đều nhất định sẽ tới.

- Liệu có thể xuất hiện biến cố nào hay không?!

- Đương nhiên là có khả năng.

- Bọn hắn nhất định sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng chúng ta, trên thực tế, chúng ta cũng chưa từng tin tưởng qua bất cứ kẻ nào?

- Bọn hắn nhất định sẽ đến, nhưng mục đích bọn hắn đến là gì, với chúng ta mà nói, không quan trọng.

Người áo đen nở nụ cười nhàn nhạt:

- Vậy cứ thế đi, chí ít cho tới bây giờ, bên khống chế thế cục vẫn là chúng ta, trước mắt, chúng ta chỉ cần chờ đợi, chỉ thế thôi!

Người còn lại nói:

- Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đều được xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nếu như...

Niên tiên sinh thản nhiên nói:

- Coi như bọn hắn là thiên hạ đệ nhất thì đã sao? Chẳng lẽ hai người chúng ta ở đây, lại còn phải sợ kẻ nào?

Hắn cười cười lạnh lùng:

- Đệ nhất cao thủ, chẳng qua chỉ là tên tuổi do chúng ta tạo nên mà thôi.

- Thực cho rằng bọn hắn là đệ nhất thật sao?

Người kia cười ha ha, trong thanh âm ẩn chứa tự tin mãnh liệt.

Hiển nhiên, đối với bốn chữ thiên hạ đệ nhất, bọn hắn căn bản khinh không thèm để ý.

...

“Ông”

Tiếng kiêm minh đột nhiên xuất hiện, tựa như phích lịch lôi đình chém xuống!

Một đạo kiếm quang, tựa như trường long xông phát tầng mây, lao thẳng xuống đất.

Đạo kiếm quang này, cứ như xuyên qua hư không mà xuất hiện, cho dù là có một mực chú ý lên bầu trời, cũng không thể nhìn thấy nó xuất hiện thế nào.

Tựa như nó đã tồn tại từ tuyên cổ.

Chỉ là đến hiện tại, mới triển lộ sát cơ cùng hung khí của mình.

Một khi xuất hiện, không ai có thể chống cự.

Chỉ có thể đưa cổ, khoanh tay đợi chém.

Đạo kiếm quang này rơi xuống, khiến hai người trên đỉnh núi đồng thời chú mục nhìn qua.

Sắc mặt cả hai, đồng thời trở nên ngưng trọng.

Hai người đều ý thức được, người tới là ai.

...

Kiếm quanh oanh một tiếng, phá tầng mây tạo thành một lỗ thủng, khiến tinh quang đầy trời phủ xuống tuyết sơn.

Một người áo xanh, dưới ánh tinh quang đạp không mà xuống, tay áo bồng bềnh, tựa như người trong trốn thần tiên, đột nhiên trích lạc phàm trần.

Mà ngay khi người áo xanh phiêu nhiên bay xuống, lại có một thân ảnh áo xám cũng vô thanh vô tức xuống theo, giữ chút khoảng cách nhất định với người áo xanh. Nếu không tận mắt nhìn thấy, thậm chí ngay cả thần thức cũng không cảm ứng được.

Người như vậy, cả thế gian này lại được mấy ai?!

Lăng Tiêu Túy!

Độc Cô Sầu!

Hai đại cao thủ cùng nhau xuống.

Đáp xuống đỉnh núi.

- Niên tiên sinh, đi ra đi!

Lăng Tiêu Túy hét dài một tiếng, âm thanh chấn động khoảng không.

Trong bóng tối, tựa như xuất hiện một tiếng cười ưu nhã, Niên tiên sinh mang theo một bộ bào đen, tựa như mở tách không gian mà xuất hiện, thản nhiên nói:

- Lăng huynh, đại giá quang lâm, thứ cho không thể tiếp đón từ xa. Ngươi đến đây là vì đã có quyết định rồi?

Lăng Tiêu Túy thản nhiên nói:

- Ngươi đòi ngươi, ta cho ngươi, nhưng ngươi phải theo ta, cứu trị tiểu huynh đệ của ta.

Lời còn chưa dứt, đã tiện tay quăng ra một vật thể, thân thể cố trà lương như bộ xương khô lập tức bị ném xuống dưới chân Niên tiên sinh.

Chỉ thấy mặt mũi cố trà lương tràn đầy biệt khuất, mặt chất đầy vẻ không thể tin nổi, hẳn là đã bị phong bế tu vi, không những không thể động, mà muốn nói cũng không được.

Ánh mắt Niên tiên sinh đột nhiên lóe lên, thân thể cũng xê dịch, chẳng những không tiến lên xem xét, thân hình lại cố ý cách xa cố trà lương thêm mấy phần, nói khẽ:

- Lăng huynh, ngươi cũng không phải không biết cố trà lương cố huynh là ai, như vậy, ta muốn hỏi ngươi một câu, đến cùng, vị tiểu huynh đệ kia của ngươi, có quan hệ gì với ngươi?!

Lăng Tiêu Túy hừ một tiếng:

- Hắn có quan hệ gì với ta, cũng không liên quan tới ngươi! Việc ngươi cần làm hiện tại, chính là mau chóng kiểm tra gia hỏa này có phải đúng là cố trà lương hay không, sau đó cùng ta đi cứu người. Ngươi có nhiều thời gian lắm sao?!

Niên tiên sinh vẫn không tiến lên kiểm tra, lại lui thêm một bước, cười lạnh một tiếng:

- Có thể khiến Lăng Tiêu Túy ngươi làm ra hy sinh lớn như vậy, thậm chí từ bỏ Thiên Vấn, nói nhẹ thì là bán bằng hữu, nói nặng thì là bỏ đại cơ duyên, chuyện lớn như vậy, sao ta có thể không hỏi rõ ràng?

Lăng Tiêu Túy lạnh lùng nói:

- Thiên Vấn chưa từng là bằng hữu của ta, mà ngược lại, Vân Dương tiểu huynh đệ mới là cơ duyên của ta, chính là như vậy!

Niên tiên sinh nở nụ cười quỷ dị:

- Lăng Tiêu Túy, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?!

Lăng Tiêu Túy thản nhiên nói:

- Ngươi có tin hay không ta không thèm để ý, ta ở đây lập thệ, nếu hôm nay ngươi không đi, khiến cho tiểu huynh đệ của ta bất hạnh vẫn lạc, như vậy... Từ nay trở đi, bất cứ người Tứ Quý lâu nào bị ta gặp phải... Gặp một người giết một người! Ngươi nói xem, ta có dám hay không?!

Hắn lạnh lùng nhìn Niên tiên sinh:

- Chuyện như vậy, nhiều năm trước ta từng làm qua một lần, lần đó bởi tình mà thu tay, hôm nay, chưa hẳn sẽ không bởi vì tình mà tiếp tục!

Độc Cô Sầu đứng bên, lãnh lãnh đạm đạm nói:

- Thêm ta một suất, ta có thể hợp tác cùng ngươi một lần, liên thủ đối phó Tứ Quý lâu. Ta nghĩ rằng, cao tầng Tứ Quý lâu cố nhiên có thể chịu được, nhưng những người khác... Tin rằng vẫn có thể dễ dàng diệt sát!

Con ngươi Niên tiên sinh khẽ co lại:

- Các ngươi muốn uy hiếp ta sao?

Ánh mắt Lăng Tiêu Túy nhấc lên, sắc bén như kiếm:

- Thế nào, ngươi có thể bức hiếp bắt chẹt chúng ta, còn chúng ta không thể uy hiếp ngươi sao?

Niên tiên sinh hét dài một tiếng, cười ha ha:

- Đương nhiên có thể, chỉ có điều đã quá lâu rồi chưa bị ai uy hiếp, lần này lại còn là uy hiếp tới từ đại cao thủ như Lăng huynh thế này, quả thực cả đời mới có lần đầu, khiến ta cảm thấy rất tươi mới a!

Lăng Tiêu Túy lãnh đạm:

- Ta không muốn đôi co với ngươi, là ngươi nói trong ba ngày tới linh phong sơn giao dịch, bây giờ chúng ta đã tới, ngươi lại nhiều lần từ chối, kéo dài, ta uy hiếp ngươi thì sao?

- Thì sao? Ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn chịu để ta uy hiếp!

Niên tiên sinh cười ha ha một tiếng:

- Nếu uy hiếp mà có hữu hiệu, ngươi cần gì phải bắt Thiên Vấn đến trao đổi? Cùng là uy hiếp, chẳng nhẽ còn có hiệu quả khác nhau?

Lăng Tiêu Túy thầm thấy bất ổn, Niên tiên sinh này quả là hạng người mưu trí, điểm sơ hở này, bắt đến rất chuẩn.

- Quân tử, có việc nên làm, có việc không nên làm, ta làm thế là có lý do của ta, nhưng cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi a!

Ánh mắt Lăng Tiêu Túy dần chuyển sang vẻ lăng lệ:

- Bớt nói nhiều lời, hiện ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi... Có có phải... Chuẩn bị không tuân thủ ước định hay không?!

Niên tiên sinh hừ một tiếng, ánh mắt lần đầu hiện mấy phần do dự.

Bình tĩnh mà xem xét, bản thân hắn thực sự thấy đám Lăng Tiêu Túy hành động không hợp thói thường, nên tiếp tục dò hỏi ngọn nguồn, dù sao lựa chọn của Lăng Tiêu Túy quá mức ngoài ý liệu, coi như là vì bất đắc dĩ, cũng không thể tùy tiện như vậy a, thậm chí coi như quá mức nghĩ cho Vân Dương, vừa rồi hắn làm khó như thế, cũng nên càng cường ngạnh hơn mới đúng.

Nhưng Niên tiên sinh nghĩ lại, lại thấy mấy phần thoải mái, người muốn mặt, cây muốn vỏ, Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu còn có cả Phượng Huyền Ca đều không thể giải được Tứ Quý Luân Hồi chưởng của hắn, kết cục gần như đã sớm định sẵn.

Cái gọi là bức hiếp, cố nhiên cũng có lý, lấy mạng Vân Dương để uy hiếp, hơi chút là có thể để mất cái mạng này, tự nhiên phải hạ kế sách, nếu không cũng sẽ không mang cố trà lương tới trao đổi.

Đồng thời, Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu liên thủ uy hiếp, coi như Niên tiên sinh cũng phải kiêng kỵ, nhất là bộ dạng một lời không hợp liền muốn đánh nhau của Lăng Tiêu Túy, thế nào cũng phải nói nhiều thêm mấy phần.

Hoặc là... Thiên Vấn cố trà lương thực sự bị chế trụ!

Nếu Thiên Vấn cũng khó giải Tứ Quý Luân Hồi chưởng, Lăng Tiêu Túy cùng Thiên Vấn cũng chỉ mới quen, vì thế mà Lăng Tiêu Túy quyết định từ bỏ Thiên Vấn, bảo toàn tiểu huynh đệ của hắn, cũng là điều hợp tình hợp lý!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK