Vân Dương ở bên nghe Phượng Huyền Ca nói, ánh mắt không khỏi lấp lóe, thế nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bất động thanh sắc.
Hắn chính là Vân Tôn, cũng là kẻ đầu têu dùng danh nghĩa Tửu thần quấy động Tử U. Là một trong hai đại mục tiêu của Phượng Huyền Ca, bản thân hắn cũng cảm thấy đặc biệt.
Có điều, mục tiêu chính của Phượng Huyền Ca còn là rượu của hắn, truyền thừa của hắn?
Cái này...
Ánh mắt Lăng Tiêu Túy khẽ nhìn qua Vân Dương, khóe miệng lộ ý cười.
Đám người càng trò chuyện càng ăn ý, Vân Dương lại hiếm thấy không xen vào, chỉ làm một người nghe hợp cách, dù sao hắn là hàng tiểu bối, năng lực thực sự có hạn, có thể cùng ngồi ở đây đã là đại cơ duyên, thiên đại tạo hóa, nếu lại nói bừa, vậy chẳng khác nào tự cao tự đại, không biết tự lượng sức mình.
Chỉ có điều, nghe bốn người nói chuyện phiếm với nhau,Vân Dương cũng có chút muốn người, bốn người thay nhau tố khổ, ai nấy đều đứng trên đỉnh phong nhưng lại đều có nỗi khổ của mình, đều có tâm sự bản thân khó hoàn thành, thực sự so với thân phận thần thoại trong truyền thuyết tạo thành tương phản to lớn.
“Xem như ta đã nhìn ra, đám tuyệt đỉnh cao thủ này tụ cùng một chỗ, khí thế tương đương, cũng không khác người thường tụ tập là mấy, không còn ra vẻ cao thâm. Nếu không tận mắt nhìn thấy, thực sự khó có thể tưởng tượng nổi, tuyệt thế cao nhân cung nhau “đàm đạo” lại là khung cảnh thế này...
Vân Dương nhìn bốn lão đầu nói đến thiên hoa loạn trụy, nước bọt tứ tung, ngẫu nhiên còn đỏ mặt tía tai tranh chấp, lại cảm thấy thú vị dị thường.
Nhưng không thể không nói, quan hệ giữa người với người, thường thường được tạo nên bằng những chuyện như thế.
Cho dù có cường đại tới cỡ nào, cũng không thể ngoại lệ!
Trong các món trên bàn, món được hoan nghênh nhất chính là cải trắng đậu hũ của Vân Dương.
Một nồi lớn, bị bốn người nhanh chóng tiêu diệt, bản thân Vân Dương thậm chí còn không cả được động đũa. Thậm chí còn không chỉ như thế, bốn lão gia hỏa vẫn vô sỉ bức bách Vân Dương đi làm nồi nữa, một bộ tư thái, không làm được thì coi chừng.
Đối với chuyện này, Vân Dương biểu thị im lặng, càng bất đắc dĩ, hắn tới đây là để kết giao bằng hữu a, hơn nữa mục đích của hắn còn chưa được nói, thế mà các ngươi lại buộc ta đi làm đầu bếp? Như vậy cũng được?!
Mới tranh luận vài câu, trên mông đã tiếp thêm mấy cước, đỉnh đầu cũng ăn mấy gõ, rốt cục cục không thể không đi, thực lực không bằng người ta, vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoan đi làm...
Trong lúc đó, Vân Dương không phải không có ý tưởng đột phát:
“Nếu ta vụng trộm tăng thêm chút “gia vị”... Bốn lão gia hỏa này cũng chưa chắc phát giác, lúc đó bốn người bọn họ chẳng phải sẽ...”
Có điều ý nghĩ mê người này cũng chỉ vẻn vẹn là suy nghĩ, bây giờ hắn còn không có gan biến suy nghĩ này thành hành động.
Chẳng may bị phát hiện... Khục, một trận đòn là nhẹ, quan trọng hơn là cái mạng nhỏ...
Cho đến khi nồi cải trắng đậu hũ thứ hai bưng lên, Vân Dương nhanh tay nhanh chân giơ đũa, ý đồ tranh một hai miếng, bốn lão đầu ở bên đồng thời biến sắc.
Cùng lúc đó, một cỗ khí thế âm trầm kìm nén đột nhiên giáng lâm.
Cỗ cảm giác kiềm chế này chẳng những vô cùng đột ngột, không chút dấu hiệu mà còn cường hoành tới cực điểm, nếu Vân Dương lấy sức một người nghênh đón, không chừng sẽ trực tiếp bị đè chết, coi như may mắn không chết, thương nặng cũng không thể tránh khỏi!
Đã thấy thân thể Lăng Tiêu Túy đứng thẳng, phong mang lộ rõ, một cỗ khí thế cường đại che phủ Vân Dương, chính diện đối cứng với khí thế kiềm chế đột nhiên tới.
Ánh mắt như hóa thành mũi tên, nhìn về màn đêm đen nhánh.
Cơ hồ cùng lúc đó, Độc Cô Sầu cũng chậm rãi ngẩng đầu, chú mục nhìn về trước, trên mặt lộ thần sắc ngưng trọng.
Quái nhân xương khô châm một chén rượu, thản nhiên nói:
- Tới rồi, người tới tìm ta phiền phức tới rồi.
Lời còn chưa dứt, từ trong màn đêm phương xa đã xuất hiện hai đạo khí thế cường đại.
Một đạo khí thế vừa hiện lập tức thu, mà một cái khác, vẫn duy trì khí thế ngập trời như lúc mới hiện thân, thoáng như áp đảo hết thảy!
Tựa như người kia hoàn toàn không đem tứ đại cao thủ trước mắt vào trong mắt.
Loại khí thế kiệt ngạo coi trời bằng vung kia, khiến cho người có thể cảm nhận được rõ ràng.
Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Sau một khắc.
Không khí lặng yên như tờ, thời không đông kết, tựa như ngay cả không khí cũng không thể tiếp tục lưu động.
Trong bầu trời đêm, một bóng người thình lình thoáng hiện!
Mười trượng không trung, một người áo đen, hai tay chắp sau lưng, lỗi lạc đứng sừng sững ở đó, tựa như uyên đình trì nhạc, khinh thường bầy luân.
Đôi mắt, tựa như tinh thần trên trời, lạnh lùng quan sát bốn người.
Người tới áo đen tóc đen, mái tóc như thác nước rủ xuống, từ gương mặt rủ xuống trước ngực, hắn cứ vậy đứng đó, trong màn đêm đen nhánh, vẫn hết sức dễ nhìn.
Ngay cả vùng trời này, tựa hồ cũng vì hắn đến mà càng thêm đen.
- Cố huynh, cùng ta trở về đi.
Người áo đen trên bầu trời nhìn quái nhân xương khô, nói khẽ:
- Ngươi đã ra ngoài chơi một chuyến, đã là rất tốt, có điều nên có chừng mực, ta ngươi đều dễ làm việc.
Quái nhân xương khô cười cười:
- Niên huynh, cần gì phải miễn cưỡng?
Người áo đen trên trời mỉm cười nói:
- Ta cũng không muốn miễn cưỡng, nhưng thế sự vô thường, lập trường khác biệt, không thể không làm a. Chỉ là điều khiến bản tọa cảm thấy kinh dị, là ngươi làm thế nào có thể thoát được?
Quái nhân xương khô cười cười:
- Ta nhớ ta đã từng nói với ngươi, nếu cơ duyên đến, ta muốn đi, tất có thể đi. Ngươi, ngăn cản không được! Thậm chí, còn không biết.
- Đúng như ngươi nói, ngươi đúng thực làm được.
Người áo đen nhẹ nhàng thở dài:
- Cố huynh, quả nhiên có năng lực quỷ thần khó lường.
Quái nhân xương khô nói:
- Nếu như thế, sao không từ bỏ, mọi người cùng vui vẻ!
Người áo đen có chút lắc đầu, mỉm cười:
- Nếu từ bỏ, vậy chỉ có Cố huynh vui vẻ, còn ta, thực sự phải lo lắng, dù sao...
Hắn duỗi tay ra:
- Cố huynh, trà của ngươi còn ở chỗ ta, còn chưa nguội. Cùng ta trở về, cùng nhau phẩm trà, tiếu ngạo hồng trần, mới là tất cả đều vui vẻ.
Quái nhân xương khô nói:
- Hiện tại ngươi nguyện tin lời ta? Ta nói cho ngươi, trà của ta cố nhiên chưa nguội, nhưng dù trà của Niên huynh dù còn ấm, cũng đã không còn nhiệt khí. Lúc này ngươi nên tự bảo mới phải, cần gì ép buộc!