Đương nhiên còn suy nghĩ càng tươi đẹp hơn là do Đổng Tề Thiên tự vận dụng bảo đao của Vân Dương. Đổng Tề Thiên tự tin với tu vi của mình, mượn nhờ uy thế bảo đao kia tất có thể tuỳ tay cắt đứt, cho dù tay chân bị trói chỉ ngự khí dùng binh khí cũng hơn xa Vân Dương!
Nhưng Đổng Tề Thiên lại biết thần binh như vậy Vân Dương khó cho mượn nổi. Hơn nữa lấy nhãn lực của Đổng Tề Thiên đã sớm thấy rõ Vân Dương dùng bản mệnh nguyên khí nguyên năng nguyên công uẩn dưỡng bản mệnh thần đao, người ngoài tuỳ tiến cầm lấy vận binh, chỉ sợ khó lòng phát huy uy năng của nó, làm nhiều công ít, ngược lại khiến uy năng giảm bớt!
Cho nên Vân Dương nhắm mắt dốc lòng vận công hồi phục, hắn cũng không dám quấy rầy, chỉ là trong đôi mắt đã đầy lo lắng.
Làm sao còn chưa xong?
Làm sao còn chưa hồi phục?
Làm sao lại… chậm thế?
Thân là đại gia tu hành đương nhiên trong lòng hắn cũng biết chữa thương cần quá trình, cần thời gian. Cho dù có đan dược thần tiên, thậm chí có sinh linh chi khí cực kỳ hiếm có cũng chỉ rút ngắn quá trình hồi phục, tuyệt đối không thể khỏi hẳn trong nháy mắt. Nhưng ánh rạng đông hy vọng đang ngay phía trước, tâm cảnh có trầm ổn đến đâu cũng không nhịn nổi.
Chỉ có hai ngày à… Ông trời ơi!
Ta ta ta...
Ta thật hưng phấn thật khoái hoạt thật chờ mong...
Trong tâm tình dày vò như vậy, qua hai ngày không ngờ Đổng Tề Thiên lại tiều tuỵ đi nhiều, ánh mắt hằn tơ máu.
Chí ít mấy trăm năm cầm tù cũng không tra tấn khiến Đổng Tề Thiên phát điên, thế nhưng hai ngày chờ đợi ngắn ngủi lại gần như khiến hắn sụp đổ hoàn toàn.
Đợi khi Vân Dương khôi phục, vừa mở mắt, chứng kiến cảnh tượng này, giật nảy mình la lên thất thanh:
- Ngươi ngươi ngươi… Đổng tiền bối, ngươi sao vậy?
Đổng Tề Thiên trước mặt nào còn thái độ hiên ngang trước đó, gần như không còn hình người, khuôn mặt đen kịt, mắt đầy tơ máu, ánh mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm vào bản thân như muốn nuốt thẳng người trước mắt vào bụng.
- Xong chưa? Xong rồi thì nhanh lên đi!
Vân Dương nghe tiếng, giọng không ngờ lại đã khàn.
- Ngài gấp đến mức nào chứ, không đợi kịp nữa à…
Vân Dương không còn gì để nói.
Đổng Tề Thiên u oán nói:
- Để xích ngươi ở đây vài năm thử nhé?
Vân Dương mặt tối sầm, xoạt một tiếng rút Thiên Ý Chi Nhận ra, vừa tìm vị trí vừa nói:
- Ta đoán người khoá ngươi lại ở đây chắc chắn quen biết ngươi đã lâu?
Đổng Tề Thiên:
- Ừm, sao lại nói vậy?
- Ta còn biết hai người các ngươi vốn tình cảm còn không tệ, là bằng hữu tốt nữa.
Vân Dương thản nhiên nói.
- Hả, sao lại nói vậy?
Vân Dương vừa giơ đao vừa lạnh lùng nói:
- Vì đổi lại ta là hắn, quá nửa cũng sẽ xích ngươi ở đây.
- Vì sao?
Đổng Tề Thiên thực tình không hiểu.
- Bởi vì cái miệng của ngươi.
Vân Dương ầm một tiếng chém đao xuống:
- Thật quá đê tiện…
Từ khi Vân Dương đăng lâm Huyền Hoàng giới tới nay, gần như mỗi người quen mới đều nới lỏng giới hạn nhận biết của Vân Dương, cái gọi là giới hạn không liên quan tới tu vi mà là khả năng chém gió. Lúc đầu quen được tiểu mập mạp đã nhận định là hiếm thấy, sau là Sử Vô Trần cũng là kỳ tài chém gió, không thua kém tiểu mập mạp bao nhiêu, giờ vị trước mắt lại còn trên cả hai người kia. Vân Dương trước nay vẫn tự xưng mình nói giỏi, giờ phải cam bái hạ phong, tự thẹn không bằng!
Thân là người trong cuộc, biểu thị của Đổng Tề Thiên:
Keng keng keng...
Thương thế khỏi hẳn, trạng thái cũng khôi phục đến đỉnh phong, Vân Dương triển khai liên hoàn phách trảm hơn ngàn nhát như cuồng phong vũ bão!
Mỗi đao đều chém chính xác vào cùng một vị trí!
Âm thanh chấn động khiến lỗ tai hai người đều cực kỳ khó chịu.
Nhưng đây cũng là quá trình tất yếu, sợi xích sắt kiên cố như vậy, nếu bổ lệch một đao thôi, đao đó cũng tương đương với vô dụng, chỉ có chém thật chính xác, tất cả như một mới có thể đạt được hiệu quả nước chảy đá mòn!
Rốt cục...
Một tiếng xoạt nhỏ vang lên, sợi xích đầu tiên rốt cuộc bị Vân Dương chặt đứt.
Chuyện này hoàn thành, hai người cùng buông lỏng thở dài một hơi, cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy nửa sợi xích rơi xuống đất, chỗ đứt thẳng tắp, có thể thấy Vân Dương phát đao tinh chuẩn tới mức nào.
Chỉ có điều, chỗ vết đứt không như mới bị chặt, ngược lại có cảm giác… cũ kỹ như đã sớm gãy vài trăm năm!
Vân Dương suy nghĩ xoay chuyển.
Bởi vì trong không gian thần thức, Lục Lục đột nhiên kêu da da.
Cực kỳ hứng thú với sợi xích này, thậm chí có vẻ rất bức thiết...
Đổng Tề Thiên kinh ngạc nhìn đoạn gãy, rên rỉ như muốn khóc:
- Hoá ra là loại kim loại này, chẳng trách…
Vân Dương mệt mỏi thở hồng hộc, chống đao hỏi:
- Đây là kim loại gì? Giờ ngươi biết căn nguyên thứ này rồi ư?
- Cái này là Thiên Miên Kim, Thiên Miên Kim cực ít khi xuất hiện nơi trần thế.
Đổng Tề Thiên thở một hơi nói:
- Thiên Miên Kim trong truyền thuyết chủ thể là một cây mây gọi là Thiên Miên Thụ, thứ cây này dây leo mềm mại cứng cỏi, nhưng nếu dùng Tinh Thần Chi Tâm dung luyện thành dịch tương, lại đem dây leo của Thiên Miên Thụ ném vào, nửa khắc sau dây leo Thiên Miên Thụ sẽ lột xác thành Thiên Miên Kim không thể hư hao!
Vân Dương lần đầu nghe tới thứ này, nói:
- Như kim như mộc nhưng lại không phải kim không phải mộc, sáng tạo này nghe thật không tệ.
Hoá ra là dây leo?
Nói vậy… Lục Lục dùng được?
Vân Dương suy nghĩ.
- Nào chỉ là sáng tạo, Thiên Miên Kim này được công nhận là thần vật rèn binh khí đệ nhất tại Huyền Hoàng giới!
Đổng Tề Thiên thở dài một tiếng:
- Chỉ là ta tuyệt đối không ngờ lại có người hao phí mấy trăm trượng Thiên Miên Kim chế tạo một bộ xích khoá ta lại đây, quả nhiên là khoản chi lớn…
Hắn lắc đầu, im lặng cười khổ:
- Khoản chi này to tới mức ta thật sự cảm thấy sủng ái tới kinh sợ!
Vân Dương cười ha hả:
- Ngươi đã thích thế thì để lại treo trên người ngươi nhé? Vinh dự như vậy quên cả trời đất cũng được đấy!
- Đừng! Xin đừng!
Đổng Tề Thiên biến sắc, rõ ràng đã sắp thoát khốn mà lòng vẫn còn sợ hãi, vẫn kinh tâm động phách.
- Ha ha...
Lại qua hai canh giờ, Vân Dương rốt cuộc cũng chặt đứt Thiên Miên Kim trên người Đổng Tề Thiên, Đổng Tề Thiên bất chấp thân thể đau đớn vì vừa được rút từng sợi xích ra, toàn thân lã chã máu tươi, không kịp chờ đợi đi vài bước trên mặt đất, vừa đi vừa cười ha hả.
- Lão tử rốt cuộc cũng tự do rồi! Ha ha ha ha...