Đổng Tề Thiên nói:
- Nói trước mười việc cần làm đi, ta cần hiểu rõ trước khi làm.
Vân Dương nhếch miệng nói:
- Thật ra trong tay ta giờ cũng không có đại sự gì, nói chung chỉ là chút việc nhỏ rườm rà thôi.
- Hả?
- Chuyện cấp thiết phải làm đầu tiên… Chẳng trách được, giờ trong môn phái thực lực mọi người đều không cao…
Vân Dương hơi xấu hổ:
- Cho nên môn phái cần một huấn luyện viên trưởng…
- Huấn luyện viên trưởng?
Đổng Tề Thiên lông mày nhíu lại:
- Chúng ta trước đó chẳng phải đã nói rồi à, lão phu không nhậm chức trong môn phái nhà ngươi. Cái huấn luyện viên trưởng này đâu ra?
Đổng Tề Thiên bỗng cảm thấy mình đang chui đầu vào bẫy.
Vân Dương mỉm cười làm lành:
- Ta đâu có muốn ngài nhậm chức ở nơi nhỏ nhoi này, thật ra cái gọi là huấn luyện viên trưởng chỉ là chức vụ giả mà thôi. Ngày bình thường không cần ngài làm gì, chỉ cần giám sát tiến độ tu vi môn nhân, ngẫu nhiên giải đáp nghi hoặc mà thôi… Khi không cần giám sát ngài hoàn toàn có thể ngồi nơi khác uống trà nói chuyện phiếm đánh cờ, thậm chí tán gái cũng được…
Đổng Tề Thiên càng nghe càng cảm thấy không lành, sắc mặt đen kịt hỏi:
- Ta phải xác định lại một chút, thời gian ta không cần giám sát này là bao lâu?
Vân Dương nháy mắt mấy cái rồi nói:
- Hẳn nhanh thôi, nhiệm kỳ huấn luyện viên trưởng của tiền bối nhiều nhất cũng chỉ nửa năm thôi, với lại trong nửa năm này nếu có việc gì cần tiền bối giúp cũng tính trong mười việc…
Đổng Tề Thiên sắc mặt đen kịt nói:
- Nói nhảm, làm thêm việc đương nhiên phải tính rồi, cái gì gọi là “cũng sẽ tính trong mười việc”? Định làm trò gì?
Vân Dương nhất thời chột dạ:
- Cái đó đương nhiên rồi, ừm, là ta nói sai, nói sai thôi.
Đổng Tề Thiên nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy, trong vòng nửa năm thời gian ta không cần giám sát là bao nhiêu ngày? Ta giờ cực kỳ nghi ngờ nhân phẩm nhà ngươi, đừng khiến ta có ác cảm thêm về ngươi.
Vân Dương lau mồ hôi cười khan:
- Ha ha ha… Cái này… Thật ra vẫn rất nhiều. Mỗi tháng ít nhất có thể nghỉ ngơi một ngày… Khụ… hoặc nửa ngày.
- Đồ khốn kiếp!
Đổng Tề Thiên tức tối!
- Ngươi bố trí như vậy khác gì ta bán mình cho ngươi? Mới có một việc đã làm ta tốn cả nửa năm, như thế chẳng bằng ta dứt khoát đáp ứng làm hộ pháp cho ngươi ba năm. Hộ pháp chẳng phải an nhàn hơn à?
Vân Dương mỉm cười làm lành:
- Nếu tiền bối nguyện ý chịu thiệt làm hộ pháp, chúng ta có thể lập tức sửa đổi điều kiện, tất cả đều theo ý nguyện của tiền bối, tiền bối nói cái gì thì là cái đó… Không thì lời thề thiên đạo của chúng ta đổi thành hộ pháp ba năm.
Vân Dương cẩn thận hỏi lại, vẻ mặt mong chờ.
Đổng Tề Thiên cười quái dị, nghiêng mắt khinh bỉ nhìn Vân Dương:
- Nhìn vẻ lấm la lấm lét của ngươi chắc chắn ẩn giấu mưu ma chước quỷ khác! Ngươi tưởng Đổng Tề Thiên ta sẽ bước vào bẫy của ngươi chắc? Ngươi biết biện pháp hữu hiệu nhất nhằm vào trí giả là gì không?
Vân Dương tiếp lời theo bản năng:
- Là gì?
Đổng Tề Thiên cười ha hả:
- Chính là không làm theo ý ngươi, không nhảy múa theo ngươi, mặc cho ngươi có trăm ngàn diệu kế, lão phu chỉ đi theo một con đường, ngươi có thể làm gì được?
Vân Dương sắc mặt cực kỳ oan uổng nói:
- Những lời này của tiền bối là sao? Vãn bối tuyệt đối không có ý này! Đúng rồi, độ thiện cảm của tiền bối đối với vãn bối còn nhiều không?
Đổng Tề Thiên lặng lẽ nói:
- Tới giờ độ thiện cảm của lão phu đối với tiểu tử ngươi đã về không, không còn sót lại chút gì!
Gương mặt tuấn tú của Vân Dương lập tức đen kịt:
- Cái gì? Về không rồi? Vậy ngươi còn nói giảm độ thiện cảm gì đó làm gì…
Đổng Tề Thiên sắc mặt tức tối, giơ tay chỉ ven đường nói:
- Vân Dương tiểu tử, ngươi thấy con lợn rừng kia không?
Vân Dương không hiểu ra sao:
- Thấy.
Đổng Tề Thiên hừ hừ hai tiếng:
- Đây là cảm nhận của lão phu đối với ngươi… Muốn ta tin tưởng ngươi, trừ phi con lợn rừng kia biết bay!
Trên trán Vân Dương lập tức nổi gân xanh.
Nhưng chỉ một khắc sau, Đổng Tề Thiên đột nhiên trợn tròn mắt… có lẽ một chỉ mang theo nộ khí vừa rồi của hắn tạo thành uy hiếp gì đó, nói tóm lại, ngay sau khi hắn chỉ, con lợn rừng kia đột nhiên phóng người… thật sự bay lên!
Hơn nữa còn bay cực nhanh, thân thể cục mịch cuốn một luồng khói đen, bốn móng vung vẩy trên không trung, cúp đuôi kinh hãi, viu viu viu càng bay càng xa, nhanh chóng khuất mắt...
- Mẹ nó!
Đổng Tề Thiên nghẹn họng nhìn trân trân, tròng mắt cơ hồ rớt ra:
- Cái này con mẹ nó là sao! Cái đó con mẹ nó là một đầu yêu thú sao… Đúng là con mẹ nó…
Vân Dương gần như cười ra tiếng:
- Ta đã bảo tiền bối hiểu sai ta mà. Trước nay ta quang minh lỗi lạc, nghĩa bạc vân thiên, nghĩa hiệp can trường, can đảm vô song, giờ sự thật đã chứng minh ta thật sự rất đáng tin cậy, ngay cả trời cao cũng giúp đỡ, đây chính là ông trời chứng kiến đó nhé!
Hai mắt Đổng Tề Thiên trợn tròn cả nửa ngày, rốt cuộc ủ rũ:
- Mẹ nó, thế là hại chết ta rồi.
Vân Dương cười ha hả một tiếng rồi nói:
- Tiền bối yên tâm, Vân Dương ta đâu phải người thi ân cầu hồi báo? Ngài cứ việc tin tưởng ta, toàn tâm toàn ý tín nhiệm ta, quyết định này chắc chắn không sai đâu. Ta có bẫy ai cũng sẽ không bẫy ngài!
Đổng Tề Thiên cười ha hả một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Ngươi không lừa ta?
Nói ra lời này, chính lương tâm ta còn đau đớn đây.
- Ngài ha ha cái gì? Ngài đừng nhìn Cửu Tôn phủ chẳng qua chỉ mới sáng lập, nhưng đại tổng quản thủ hạ của ta đã vơ vét không ít nhân tài trong thời gian này. Tiền bối có thể chọn vài đồ nhi trong số đó… Truyền lại y bát, tiếp đó trong nhân thế này cũng có đạo thống truyền thừa, chẳng phải chuyện tốt ư?
Lúc đầu Đổng Tề Thiên không muốn nói chuyện với tên ngang ngạnh này, nhưng nghe tên này nói vô sỉ như vậy, rốt cuộc không nhịn nổi lửa giận trong lòng, cả giận quát:
- Chỉ sợ làm vậy ta không muốn thành hộ pháp hay trưởng lão của Cửu Tôn phủ các ngươi cũng không được, không thì cũng là cung phụng, đúng không?
- Vậy đừng nói ba năm, cả đời này đều bán cho ngươi hả?
Ngón tay hắn búng lên trán Vân Dương, khiến hắn lảo đảo:
- Tiểu tử, tâm tư của ngươi quả thật hiểm ác! Người thường trong bụng chỉ có một bộ lòng dạ, chắc bụng ngươi phải tới 900 bộ lòng dạ, mỗi khúc đều cong queo chín lần mười tám ngã rẽ, quả là nguyên liệu tốt làm món cửu chuyển đại tràng…
Hắn trợn mắt nói:
- Những chuyện khác thì sao?
- Mặt khác thật sự không có chuyện gì, cùng lắm là môn phái sáng lập cùng lắm có cao thủ môn phái Thiên Vận Kỳ tới làm phiền, vạn nhất có kẻ chúng ta không ứng phó nổi, lúc đó…
Vân Dương cười làm lành:
- Thực lực tiền bối ra sao, chỉ cần bớt chút thời gian giám sát môn nhân đệ tử luyện công thôi cũng đủ đuổi bọn chúng đi rồi…
Đổng Tề Thiên mặt không biểu tình:
- Xem ra ta không chỉ là huấn luyện viên kiêm hộ pháp, còn kiêm cả tay chân…
- Sao lại nói khó nghe vậy!
Vân Dương nghiêm mặt nói:
- Cửu Tôn phủ có tiền bối chính là có Định Hải Thần Châm, Giá Hải Tử Kim Lương, Kình Thiên Bạch Ngọc Trụ, động một chút là uy chấn Huyền Hoàng giới!
- Được được được, ta tin lời ngươi nói.
Đổng Tề Thiên xuỳ một tiếng:
- ... Tuyệt đối không khoa trương.
- Có điều lời này là nói thật!
Đổng Tề Thiên hừ một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Có ta ở đây, ai dám có ý đồ? Cho dù là Thánh Tâm Điện… Hừ!