- Sao người lại không biết a? Coi như ta cùng Ngũ ca ngươi bị người buôn bán từ nhỏ, nhưng suy cho cùng cũng biết cha mẹ mình là ai, mặc dù bọn họ đã chết... Có điều, dù sao cũng là thân nhân của chúng ta... Cũng là người đưa chúng ta...
Vân Dương nói:
- Theo ta được biết, Ngũ ca cũng không biết thân phận của hắn a...
Ánh mắt Vân Túy Nguyệt sáng lên, che miệng bật cười:
- Vâng, ta nhất thời nói sai... Là ta nói sai.
Quả nhiên hắn biết mọi chuyện của Hỏa nhi.
Vân Dương im lặng một hồi:
- Ta tương tự như Ngũ ca, không biết chúng ta đến từ đâu, nguồn gốc từ nơi nào.
Khóe miệng hắn lộ ra một tia mỉm cười cứng ngắc:
- Tựa như... Là đi ra từ cỏ dại, ha ha...
Vân Túy Nguyệt ngơ ngẩn.
Sắc mặt đờ đẫn mà nhìn Vân Dương, nhìn người dùng đôi tay có thể quấy đảo phong vân, dùng đôi vai gánh lấy càn khôn sơn nhạc. Đột nhiên một trận đau lòng khôn cùng, đột nhiên trần ngập cả thể xác tinh thần.
Trong chớp nhoáng, nàng đột nhiên sinh ra một cảm giác muốn ôm Vân Dương vào trong ngực.
Nàng đứng lên, nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm trước mặt Vân Dương, ngẩng đều nhìn Vân Dương, nói khẽ:
- Tiểu đệ, ngươi còn có tẩu tử. Trên thế giới này, kỳ thực chúng ta đều là những người bất hạnh, nhưng cũng là người vô cùng may mắn. Bởi, chúng ta còn có lẫn nhau, trên thế giới này, dù sao chúng ta còn có thân nhân, còn có sự an ủi lẫn nhau, đã đủ trân quý.
Vân Dương cười nhẹ nhàng:
- Đúng vậy, Nguyệt tỷ, chúng ta đều rất may mắn.
Hắn hít một hơi thật dài:
- Ta phải đi, Nguyệt tỷ, tối hôm nay, ta lại chuẩn bị thu chút tiền lãi.
Vân Túy Nguyệt nói khẽ:
- Hết thảy cần phải cẩn thận, nhất định phải sống sót trở về, chỉ có sống, mới có tư cách nói đến báo thù!
- Ân!
Vân Dương gật đầu, áo tím tung bay, một lọn tóc đen nhánh rủ xuống, che khuất nửa bên mặt, xoay người sang chỗ khác:
- Nguyệt tỷ! Người thực sự rất thông minh.
Vân Tuý Nguyệt nghe vậy mà ngây người một lúc.
Thân thể Vân Dương đã đi ra cửa, thanh âm nhỏ tới mức không thể nghe thấy theo gió mà đến:
- Người đã biết thân phận của ta.
Vân Túy Nguyệt nhất thời lộ ra một tia tươi cười buồn bã.
Bóng người Vân Dương đã biến mất.
Biến mất dưới đèn hoa.
Nhập vào trong màn đêm mà đi mất...
Vân Túy Nguyệt đi tới trước cửa sổ, chỉ thấy trên bầu trời, một đóa mây trắng ung dung bay đi.
Lúc này, đã là canh hai.
...
Thâm thể Mễ Không Quần còng xuống, nhẹ nhàng ho khan. Khuôn mặt vốn trắng mập của lão đã khô gầy đi rất nhiều, nếp nhăn cũng càng khắc càng sâu.
Hắn ngậm chặt miệng lại, ngoài thân hắn như có một con rắn không ngừng di động. Huyền khí mãnh liệt vận chuyển quanh thân hắn tựa như một cái vòi rồng nhỏ không ngừng xoay tròn.
Sau một hồi lâu, hắn đột nhiên hé miệng, một đạo khói xanh đột nhiên phun ra ngoài, lập tức ho khan kịch liệt hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, trên bắp đùi hắn đột nhiên “Ba” một tiếng, trên chỗ phát ra tiếng đột nhiên nhiều hơn một lỗ máu, lập tức, một đạo kiếm khí sắc bén từ đó bắn ra, xùy một tiếng, chém bức họa trên tường đối diện thành hai nửa.
Mễ Không Quần vốn đã thở dốc dồn dập, lúc này càng trở nên chật vật, trong mắt sớm đã tràn đầy vẻ thâm trầm oán độc.
Một kiếm ngày đó của Lăng Tiêu Túy, không chỉ đơn giản làm hắn trọng thương, càng lưu lại một đạo kiếm khí tinh thuần vào trong thể nội của hắn. Đạo kiếm khí này quá mức tinh thuần, ngưng thực không tan, cũng chính đạo kiếm khí dị chủng này, luôn tồn tại phá hoại thân thể Mễ Không Quần.
Chỉ cần Mễ Không Quần vận công, đạo kiếm khí này sẽ lập tức phản ứng, tách ra một đạo kiếm khí nhỏ, phá thể mà ra.
Nhưng mà dù kiếm khí tách ra có nhỏ, chung quy cũng là do Lăng Tiêu Túy lưu lại, không phải là Mễ Không Quần có thể đối khánh, hơn nữa vừa bay ra liền lập tức nổ tung, khó lòng mà phòng bị, trải qua thời gian dài như vậy, Mễ Không Quần đã cạn kiệt tâm lực, phải vận công làm hao mòn, tận lực tiêu hao, lúc này mới có thể hóa giải một phần ba kiếm khí.
Lúc đầu, hắn dự tính trong vòng hai tháng là có thể hoàn toàn hóa giải, nhưng vấn đề là mức độ nổ tung của kiếm khí vượt quá dự tính của hắn, lúc này, tuy nhục thân vẫn còn, cơ năng vẫn đã tiêu hao tám chín phần mười, không thể chịu thêm được nữa!
Bất quá phúc họa tương y, họa trước mắt, phúc là khi hoàng cung tiến thành một cuộc đại thanh tẩy, Mễ Không Quần đang trong trạng thái hấp hối, không ai coi hắn ra gì, khiến hắn có thể trốn được một kiếp, nếu không, ngày đó hắn đã sớm xong đời.
Mãi cho đến hôm nay, tình huống đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, phải nói Mễ Không Quần đã rất cẩn thận.
- Lăng Tiêu Túy!
Mễ Không Quần thở dốc dồn dập, mặc dù trong mắt tràn đầy oán độc, nhưng càng nhiều hơn là một tia tuyệt vọng. Bởi hắn tự biết, đời này hắn không thể báo thù.
Coi như quãng đời còn lại tiềm tu, cũng không chịu nổi một kiếm của Lăng Tiêu Túy!
Hai tiểu thái giám kính cẩn đi tới, sau khi thu dọn căn phòng liền rời đi.
Đêm đã khuya.
Một vòng ánh trăng chiếu qua cửa sổ, vừa vặn chiếu xạ trên mặt Mễ Không Quần.
Mễ Không Quần nhìn lên minh nguyệt giữa trời, tinh thần không tự chủ được mà trở nên hoảng hốt. Một ánh mắt, u lãnh như trăng xuất hiện trong suy nghĩ của hắn.
Đó là... Ánh mắt một vị tộc nhân Mễ gia bị Thu Vân Sơn bắt ngày đó...
Lão phụ nhân già nua, dáng người còng xuống...
Lúc đó, dùng ánh mắt như vậy mà nhìn chính hắn.
Từ lúc hắn xuất hiện, cho đến lúc hắn rời đi, bất kể có địch nhân kiềm chế hay không, con mắt nàng đều nhìn hắn đầy u lãnh.
Mễ Không Quần thở dài một hơi.
Đó là thê tử của hắn!
Càng nhớ năm đó, hai người mới tân hôn yến nhân, ân ái phi thường, mỗi lúc trời tối hắn đều ôm lấy người ấy, bay đến trên nóc phòng, ngồi trên mái nhà, ngửa đầu nhìn minh nguyệt trên bầu trời.
Bởi, nàng cũng gọi là Lãnh Nguyệt.
Từ lúc nào, đã không còn cảm giác ôn nhu đó nữa...
Là, khi hắn gia nhập Tứ Quý lâu, sau khi tu luyện tuyệt thế công pháp. Hắn ngày càng lạnh nhạt với kiều thê của mình...
Cho đến lúc hắn luyện đến mức nhất định, mới phát hiện... Môn công pháp này, lại là cô độc thần công trong truyền thuyết.
Sau khi tu luyện, tu vi tiến triển cực nhanh, tiến độ gấp công pháp bình thường hàng chục lần...
Nhưng... Một khi tu luyện môn công pháp này, không thể tiến hành nhân đạo...
(Nhân đạo: nói toẹt ra là không thể xxx)
Cùng lúc này, một mệnh lệnh từ trong lâu truyền tới. Nói hắn tịnh thân tiến cung, mưu đồ đại sự.
Khi đó, hắn đã không cách nào nhân đạo. Đối mặt với thê tử luôn cảm giác hổ thẹn. Vừa lúc có nhiệm vụ như vậy, hắn liền không chút do dự trở về.
Ngày đó ly biệt, hắn còn nhớ rõ, luôn nhớ rõ...
Nhớ thần sắc sâu kín mà thê tử của hắn nhìn hắn rời đi.
Ngày ấy, trời còn mưa lác đác.
Đã nhiều năm như vậy, nàng không còn nói với hắn một câu, dù đôi khi hắn trở về. Hai người gặp lại, nàng cũng chỉ dùng ánh mắt đó mà nhìn hắn...
Ánh mắt như Lãnh Nguyệt trên trời, lẳng lặng, thanh lãnh...
Mễ Không Quần cảm thấy chua xót khó hiểu, đã bao lâu hắn không cảm nhận được cảm giác chua xót này?
Thực sự là đã lâu không gặp!
Hắn chậm rãi bước tới trước cửa sổ, ngẩng đầu, ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Ánh trăng vẫn thanh lãnh trong sáng như thế. Nó vẫn là ánh trăng năm mươi năm trước hai người cùng ngắm, từ đầu đến cuối chưa từng biến đổi.
Nhưng người năm mươi năm trước kia, hiện nay...
Mễ Không Quần kinh ngạc nhìn trăng sáng giữa bầu trời, trong lòng đột nhiên hiện lên hai câu nói.
Năm đó, Lãnh Nguyệt nằm trong ngực hắn, ôm eo hắn, nằm trên nóc nhà, ánh mắt mê ly, nhẹ nhàng nói hai câu.
“Hôm nay Trăng cũng ở đây, ngươi cũng ở đây. Thật tốt. Chờ lúc chúng ta già, lại đến đây nhìn trăng... Thực không biết đến lúc đó, sẽ là khung cảnh thế nào a?
Nói xong câu đó, Lãnh Nguyệt hồn nhiên cười cười, hai tay ôm hắn càng thêm chặt.
Mễ Không Quần vẫn có thể cảm nhận được, đôi tay mềm mại ôm trên người hắn, cảm giác giai nhân quyến luyến không muốn xa rời, vẫn rõ ràng như vậy...
Hắn kinh ngạc nhìn trăng sáng, lẩm bẩm nói:
- Chờ lúc chúng ta già, lại đến đây nhìn trăng... Thực không biết đến lúc đó, sẽ là khung cảnh thế nào a?
Trong lúc nhất thời, hắn đột nhiên đau lòng đến ngộp thở.
Hình tượng lão phụ nhân còng xuống, mặt mũi nhăn nheo, tóc trắng phơ, con mắt tĩnh mịch như nước đọng đầm sâu, lại hiện lên trước mắt hắn.
- Lãnh Nguyệt...
Mễ Không Quần không kìm được kêu lên thành tiếng.
Hắn nhắm mắt lại, cảng giác lòng mình như vỡ thành muôn ngàn mảnh nhỏ, lầm bẩm nữa ngày:
- ... Thật xin lỗi.
...
Một thanh âm thản nhiên vang lên:
- Thật xin lỗi? Mễ Không Quần, cả đời này của ngươi, người đáng để ngươi nói vậy cũng không nhiều.
Lúc này, Mễ Không Quần vẫn đang trong trạng thái tràn đầy chua xót, một cảm giác mất hết sức lực thản nhiên đến thần kỳ, đó cũng là một loại áy náy khiến hắn hối hận đến đứt ruột đứt gan.
Mễ Không Quần trong trạng thái thất thần, đối với người đến không mang theo thiện ý cũng không hề để trong lòng, hốt hoảng nói:
- Ngươi là ai? Là Lãnh Nguyệt phái ngươi tới trừng phạt ta sao?
Người áo đen bịt mặt chính là Vân Dương, lúc này cũng không khỏi sững sờ: Lãnh Nguyệt? Đó là ai?
Vân Dương chớp mắt ngạc nhiên, cái chớp mắt này làm cho hai người có một giây giảm xóc, mà Mễ Không Quần cũng bởi một cái chớp mắt này, kịp phản ứng, thần trí khôi phục lại sự thành minh, sau khi thở dài một hơi, khí chất toàn thân trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi là ai?
Vân Dương thản nhiên nói:
- Chẳng nhẽ Mễ tổng quản không còn nhớ đồ vật đánh cược trước đó sao?
Mễ Không Quần lập tức giật mình, lạnh lùng nói:
- Hóa ra ngươi là người tứ đại gia tộc, đêm hôm lại dám xông vào hoàng cung đại nội, quả nhiên là lớn mật!
Vân Dương nói:
- Ta là người của ai không quan trọng, quan trọng là ngươi thiếu nợ không trả, mễ tổng quản không mời khách vào ngồi uống nước sao?
Sắc mặt Mễ Không Quần biến đổi không ngừng, rốt cục nói:
- Vậy thì mời vào rồi nói!
Nói rồi mở cửa sổ.
Nếu đối phương tới giết hắn, Mễ Không Quần tất không ngại làm lớn chuyện, nhưng nếu đối phương chỉ đến đòi nợ, hơn nữa hắn cũng lấy được Long Hổ cao...
Nếu có thể không để chuyện này lộ ra ngoài, vậy thì không nên rêu rao mới tốt.
Nếu thực sự náo lên, coi như đối phương không chiếm được chỗ tốt, nhưng Mễ Không Quần hắn cũng chỉ càng thêm không may.
Cho nên sau khi cân nhắc lợi hại, dù Mễ Không Quần cảm thấy không muốn, nhưng vẫn mời đối phương vào phòng.