- Chiến đấu còn chưa kết thúc, chúng ta, còn có cơ hội!
Phác Đức Song hừ một tiếng:
- Còn có cơ hội? Ngươi dám chọn chưởng môn chiến với đối phương?!
Mặt Đoàn Thiên Xung càng đen hơn, đen đến mức vật cực tất phản, biến thành phát sáng rồi. Câu cầu này của Phác Đức Song, có thể nói là cay nghiệt tới cực điểm, Vân Dương thân là chưởng môn, lại trực tiếp xử lý đệ nhất cao thủ của Thất Tinh môn… hắn sao dám chọn Chưởng môn chiến?
- Chúng ta còn Đệ tử chiến và Tự chủ chiến!
Đoàn Thiên Xung cắn răng nói:
- Trận thứ tư, Đệ tử chiến! Đệ tử Cửu Tôn phủ kém hơn đệ tử của chúng ta không chỉ một chút! Trận này chúng ta tuyệt đối sẽ không thua.
Nói xong, Hoắc Vân Phong đang ngồi trực tiếp bật cười muốn ngã, đầu vai run run, khuôn mặt như nở hoa.
Tiếng cười của hắn vừa cất, nhất thời dẫn đến một đám đưa mắt nhìn sang, Hoắc Vân Phong vội vàng quay mặt, cố gắng nhéo bắp đùi, hung hăng nhéo, mãi đến khi nhéo đến tim xanh một mảnh, mới dứt được tiếng cười vang.
Phác Đức Song hồ nghi quay đầu, nhìn thấy Hoắc Vân Phong đang tủm tỉm cười.
- Hoắc huynh, ngươi thấy thế nào?
Hoắc Vân Phong thản nhiên nói:
- Chỉ là vùng vẫy giãy chết, phí công vô ích thôi, không có chút ý nghĩa, ta khẳng định, bại cục của Thất Tinh môn không thể sửa, bất kể là ai xuất chiến, đều thua không thể nghi ngờ, tuyệt không có may mắn.
Đoàn Thiên Xung nhất thời phẫn nộ, hung quang đầy mắt.
Phác Đức Song nặng nề nói:
- Đoàn chưởng môn, ngươi phải nghĩ kỹ. Nếu trận này các ngươi thua, như vậy Thất Tinh môn không còn bất cứ đường lui nào nữa!
Đoàn Thiên Xung cắn răng:
- Đệ tử chiến, chúng ta nhất định sẽ không thua!
Phác Đức Song nói:
- Đã như vậy, ta tuyên bố.
Đoàn Thiên Xung chắp tay, lập tức trở về.
- Trận thứ tư, Đệ tử chi chiến!
Phác Đức Song lớn tiếng tuyên bố.
Hắn thấy, đây là cơ hội duy nhất để Thất Tinh môn kéo lại bại cục. Đệ tử Cửu Tôn phủ, mặc dù thiên phú hơn người, nhưng tuổi tác tu vi không đủ cũng là sự thật.
Nếu cao hơn hai ba giai vị mà còn có thể thua…
Chí ít theo Phác Đức Song thấy, Thất Tinh môn có thể thập thể tự vẫn được rồi.
Người xuất chiến của Thất Tinh môn chính là đệ tử Đoàn Thiên Xung. Cũng chính là thủ lĩnh Thất Tinh chiến trận lúc trước, trước mắt đã đạt tới Thánh giả nhất phẩm đỉnh phong - Tông Thành Chí.
Giờ phút này, Tông Thành Chí xách trường kiếm, nặng nề lên đài.
Vinh nhục tông môn, ngàn năm cơ nghiệp, tất cả đều đang đặt lên vai hắn!
Áp lực của Tông Thành Chí, lớn không thể nghi ngờ.
“Ta sẽ không thua, nhất định sẽ không thua!”
Tông Thành Chí cắn răng, âm thầm tự nhủ.
Bên phía Cửu Tôn phủ, thanh âm thanh thúy của Vân Tú Tâm vang lên:
- Sư phụ, đệ tử muốn xuất chiến!
Vân Dương nhíu nhíu mày, tựa như có chút không quyết, nói:
- Ngươi…
Vân Tú Tâm lớn tiếng nói:
- Đệ tử biết không phải đối thủ của vị sư huynh kia, nhưng đệ tử thân là thủ tịch đại đệ tử, trận chiến này, há có thể tránh, nhất là đệ tử còn có Huyền thú phụ chiến. Trận chiến này, dù sao cũng có một tia hy vọng, nếu đệ tử còn không được, các sư đệ sư muội khác… chỉ sợ…
Vân Dương trầm mặt:
- Cũng được, vậy thì ngươi xuất chiến đi.
Thanh âm Vân Tú Tâm thanh thúy vang xa:
- Chấp sự đại nhân, đệ tử có Huyền thú phụ chiến, có thể cùng ra sân không?
Đây vốn là quy tắc, Vân Tú Tâm hỏi như vậy, lập tức đạt được câu trả lời chắc chắn:
- Được!
Những người khác cũng cười.
Huyền thú mà một tiểu nha đầu mười mấy tuổi thuần phục, có thể mạnh tới mức nào?
Coi như nhân thú tác hợp, sánh vai phó chiến, cũng chẳng thể làm nên chuyện!
Trước mắt bao người, Vân Tú Tâm toàn thân áo trắng, trong ngực ôm một quả nhung cầu tuyết trắng, ngẩng đầu ra sân.
Vừa lên đài, vừa nhẹ giọng thì thầm:
- Bạch Bạch, chút nữa đừng sợ, theo ta lên đánh người xấu a…
Trong ngực nàng… đám người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một con mèo trắng nhỏ lớn chừng quả đám, đang hài lòng nheo mắt gừ gừ. Nghe tiểu nha đầu nói chuyện, thế mà hé miệng, thanh âm non nớt: Meo ô~~~
Cơ hồ cả đám người không khỏi choáng váng.
Ta con mẹ nó!
Chúng ta còn tưởng ngươi có Huyền thú uy mãnh cỡ nào…
Hóa ra lại là một con mèo con nhỏ bé, đùa cái gì vậy?!
Sở nói là cơ hồ, bởi trên khán đài còn có một tên Hoắc Vân Phong, người nào đó nhìn thấy cảnh này, lập tức mỉm cười an định, hắn biết chân tướng của cái nhúm lông trắng kia là thế nào, nếu không có nhúm lông nhỏ này, Cửu Tôn phủ chưa chắc đã có thể thuận lợi khiêu chiến tới tận trung phẩm Thiên Vận kỳ, quả là, tạo hóa trên ngươi!
Phác Đức Song đưa tay ôm chán, cười khổ không thôi:
- Lão phu còn tưởng tiểu cô nương kia có Huyền thú phụ chiến, biết đâu có chút hy vọng sống, dẫn tới một đầu Huyền thú thần dị nào đó. Không nghĩ tới, lại là vật nhỏ đáng yêu như vậy, kỳ thực nghĩ cũng hợp lý, mấy cô gái nhỏ này, không phải đều thích mấy thứ đáng yêu cao, thế nhưng cao tầng Cửu Tôn phủ cũng quá vô trách nhiệm a, trong lúc khẩn yếu này, lại còn đùa được như thế, không khuyên can nàng một chút, thực sự làm bậy, đến cùng cũng là do tuổi tác quá nhỏ…
- Ha ha… nói không chừng, là do Cửu Tôn phủ muốn tử bỏ…
Hoắc Vân Phong nghiêng mắt cười nói.
Vật nhỏ đáng yêu?
Ta dám cam đoan, vật nhỏ đáng yêu này… sẽ khiến người phải giật nảy cả mình đó a!
Lúc trước, ta cũng nghĩ như ngươi vậy!
Vân Tú Tâm áo trắng xuất trận, một thân băng cơ ngọc cốt, ôm con mèo nhỏ trong ngực, ngẩng đầu bước lên đài.
Một màn này, nhìn thế nào cũng không thấy giống đi phó chiến, mà là một tiểu cô nương, mang sủng vật đi ngắm cảnh!
Thất Tinh môn, lúc này đều vui vẻ ra mặt, tự thấy nắm chắc thắng lợi trong tay.
Ngay cả chưởng môn nhân Đoàn Thiên Xung cũng một lòng một dạ nghĩ: Nhất định là Cửu Tôn phủ muốn từ bỏ trận này, tiểu cô nương kia lên đài chỉ để cho có, có lẽ vừa giao chiến liền nhận thua cũng không chừng.
Trên đài, Tông Thành Chí kéo căng tinh thần, nhìn thấy cảnh này cũng không tự chủ mà thấy thư giãn lại.
Trước trận này, Tông Thành Chí còn đánh giá Vân Tú Tâm cực cao, nhưng thực lực chân thật của đối phương xa xa dưới hắn, thậm chí xem như có tự bạo, cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn, dù sao song phương cũng không chỉ cách một hai điểm nhỏ, mà là ròng rã một đại cảnh giới, có thể nói so trời với đất còn càng xa hơn!
Mà tiểu nha đầu này, trong ngực lại ôm một vật nhỏ, lại càng là vật nhỏ đáng yêu.
Đối mặt với đối thủ như vậy… khiến Tông Thành Chí có cảm giác thắng mà không vinh vi diệu.
- Vân sư muội, xin mời.
Tông Thành Chí nho nhã lễ độ chắp tay.
- Tông sư huynh, xin mời.
Vân Tú Tâm nhu nhu nhược nhược nói.
Cảnh này, khiến Thất Tinh môn càng thêm vui thích, mà Cửu Tôn phủ, đám cao tầng còn tốt, sắc mặt không đổi, vững như đại sơn, thế nhưng đám đệ tử, lại cùng nhau líu lưỡi không thôi…
Đại sư tỷ, đùa hơi quá!