Thế nhưng Nguyệt Như Lan lại là dòng chính Nguyệt gia, từ nhỏ đã sống như một viên ngọc quý trên tay Nguyệt thị gia tộc. Tuyệt đối không thể ngờ rằng, bản thân lại có một ngày phải chịu cảnh như vậy, đối mặt với dụ hoặc, gia tộc hy sinh cả chính bản thân nàng.
Cảm giác đau khổ này, thực sự khó mà hình dung.
Lại nói, nếu trước kia chưa hứa hôn cho Kế Lăng Phong, Nguyệt Như Lan cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy, nhiều nhất chỉ tự cầu nguyện, cầu nguyện bạn lữ cả đời của mình không phải người quá kém cỏi...
Nhưng hiện thực là Nguyệt Như Lan đã hứa hôn cho Kế Lăng Phong nhiều năm, Nguyệt Như Lan sớm đã tự coi mình như là con dâu Kế gia, là thê tử của Kế Lăng Phong, vậy mà gia tộc lại trở quẻ, muốn gả nàng cho người khác, hơn nữa còn làm dưới tình huống mà nàng hoàn toàn không biết, hoàn toàn không thông tri cho nàng.
Hiện thực này khiến Nguyệt Như Lan sinh ra cảm giác xấu hổ chưa từng có.
Cảm giác xấu hổ này, tựa như bản thân nàng làm chuyện vụng trộm sau lưng trượng phu... Nói là khó mà hình dung được.
Thậm chí, người kia còn đồng thời thèm muốn muội muội duy nhất của trượng phu của nàng, cái cảm giác sỉ nhục càng thêm sỉ nhục này, đã không phải dùng nghiên từ bút mực có thể hình dung nổi, càng không thể nói rõ!
Sắc mặt Vân Dương càng lúc càng âm trầm, nửa ngày mới nói:
- Biểu tỷ cùng biểu muội yên tâm, phàm là Vân Dương ta còn một hơi thở, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh trên người hai người các ngươi!
Ánh mắt Kế Linh Tê đột nhiên sáng lên một cái, trong mắt nhìn Vân Dương lại tràn đầy tình ý đưa đẩy.
Khẩu khí bá đạo, tuyên ngôn thủ hộ!
Khiến cho Kế Linh Tê vốn bàng hoàng không chỗ dựa, đột nhiên cảm thấy an toàn ập đến!
Cảm giác an toàn này, ngay cả lúc đi cùng ca ca của nàng... Đều không rõ ràng, mãnh liệt như vậy.
- Có điều mong hai người các ngươi nhớ kỹ, hôm nay là lần cuối cùng chúng ta dùng khẩu khí không phải của biểu huynh biểu muội để nói chuyện.
Vân Dương lần nữa căn dặn:
- Chỉ cần làm tốt cửa ải này, những chuyện khác không cần các ngươi lo! Hết thảy, cứ giao cho ta là được!
- Vâng, biểu ca!
Ngoài dự kiến của Vân Dương, người lên tiếng phụ họa lần này lại là Kế Linh Tê.
Tiểu nha đầu khẽ chuyển ánh mắt, mặc dù dịch dung, mặt mày nhăn nheo khó nhìn, nhưng ánh mắt này, vẫn khiến Vân Dương thầm rung động không thôi.
Vân Dương bản năng dời ánh mắt của mình đi, tự tay bóp tắt kỳ niệm trong lòng, thầm nghĩ đợi qua chuyện này, mau chóng tìm một anh tài, đem Kế Linh Tê gả đi, nàng là muội muội của Bát cả, chung thân đại sự của nàng hắn đương nhiên phải tự mình thu xếp, còn hắn... Hắn còn phải đối kháng với Tứ Quý lâu, thay các vị huynh trưởng báo thù rửa hận, hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn không phải người tốt để bất kỳ cô nương nào dựa vào!
Ngày thứ hai.
Lôi Động Thiên lại chạy tới, tiếp tục cùng Vân Dương nói chuyện trời đất.
Cho dù là lúc Vân Dương dạy bảo Huyền thú, Lôi Động Thiên cũng đứng một bên, hứng thú quan sát, tuyệt không biết tránh hiềm nghi.
Đám cao thủ tứ đại gia tộc vốn là người có tư cách quan sát nhất, lúc này lại câm như hến, cái này còn con mẹ nó biết làm thế nào? Đám người bọn hắn đang chấp hành nhiệm vụ, phòng ngừa người không phận sự nhìn thấy Huyền thú được dạy dỗ, kết quả hiện tại đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ đỉnh phong...
Hơn nừa còn là cao thủ có thể tiện tay đập chết đám người bọn hắn...
Đám người bọn hắn chẳng những không thể thực hiện chức tránh, còn không thể chạy đi...
Chuyện này con mẹ nó... Thực xui xẻo!
Ba người Xuân Vãn Phong lại có biểu hiện mạnh hơn một chút, tối thiểu coi như trong lòng rất sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn giữ vững phong phạm thế gia công tử.
- Vân huynh đệ, vi huynh thấy đầu Tam Nhãn Trư này...
Lôi Động Thiên đề nghị:
- Nếu muốn giúp nó tăng cấp huyết mạch, chỉ sợ làm như vậy còn hơi có khiếm khuyết...
Vân Dương nói:
- Xin hỏi nếu là Lôi huynh xuất thủ, huynh sẽ làm như thế nào?
- Trực tiếp thay máu cho nó, giúp nó tăng nền tảng từ trên căn bản. Chí ít có thể giúp đầu Tam Nhãn Trư này vọt lên cửu phẩm trung giai.
Lôi Động Thiên nói mạnh như thác đổ.
Vân Dương gật gật đầu:
- Suy nghĩ của Lôi huynh quả là mở ra một đường riêng, nhìn xa trông rộng, nhưng không biết nên dùng máu của Huyền thú nào để thay đổi cho nó?
Lôi Động Thiên nói:
- Dùng máu của thập phẩm Huyền thú Đại Địa Chi Hùng là được, cố định Đại Địa Chi Hùng cùng Tam Nhãn Trư song song với nhau, một bên rút ra huyết dịch vốn có, một bên thì rót huyết dịch của Đại Địa Chi Hùng vào, chỉ cần đợi một vòng tuần hoàn, là có thể đại công cáo thành.
Thu Vân Sơn cùng đám cao thủ Thu gia nghe xong, cảm tưởng duy nhất chỉ có... Ức vạn đầu Thần Thú lao nhanh qua đầu.
Con mẹ nó!
Chúng ta có thể bắt được Đại Địa Chi Hùng, vậy còn đi bắt cái thứ Tam Nhãn Trư này làm gì?
Tên hỗn đản này đứng nói chuyện không thấy đau eo a!
Hơn nữa, hy sinh một đầu thập phẩm Huyền thú Đại Địa Chi hùng để giúp Tam Nhãn Trư tăng lên cửu phẩm trung giai? Làm như vậy có lời lắm sao?
Đến cùng là chúng ta ngốc hay là ngươi bị ngu? Tên ngu ngốc nào mới có thể làm ra cái chuyện lỗ vốn đến như thế?!
Vân Dương nói:
- Ý tưởng của Lôi huynh có tính khả dụng rất cao, cái gọi là một chuyện không nhờ hai chủ, chuyện bắt Đại Địa Chi Hùng, liền giao cho Lôi huynh a, cộng thêm công việc tiếp đó của Tam Nhãn Trư cũng nhường Lôi huynh, tiểu đệ ở bên chúc Lôi huynh thuận lợi hoàn thành công việc mà chưa từng có ai làm được!
Lôi Động Thiên cứng mặt:
- Ha ha...
Vân Dương:
- Ha ha...
Thu Vân Sơn:
- Ha ha...
Lôi Động Thiên xoay đầu, liếc qua Thu Vân Sơn, ánh mắt như đao:
- Ngươi ha ha cái gì?
Thu Vân Sơn lập tức cảm thấy lạnh của người.
Ngươi ha ha, lão đại cũng ha ha, đến lượt ta, ta ha ha một tiếng, cũng chỉ muốn góp vui, ngươi cần gì phải dùng ánh mắt giết người đó nhìn ta? Đãi ngộ cũng quá khác biệt a?!
Tại sao? Ngay cả ha ha ta cũng không được phép?
Thu Vân Sơn cũng là con em thế gia, sao có thể chịu được cảm giác nhục nhã này?
Cho dù biết rõ là đánh không lại, nhưng cũng không thể để bản thân phải uất ức.
Ngay sau đó cứng cổ nói:
- Đầu Tam Nhãn Trư này là của nhà ta, ta mới là người có quyền lên tiếng nhất?! Ta ha ha một tiếng thì sao?
Lôi Động Thiên nhìn hắn nửa ngày trời, đột nhiên ha ha một tiếng:
- Hóa ra là của nhà ngươi, lúc nãy ta còn do dự có nên đi bắt Đại Địa Chi Hùng cho hiền đệ của ta không, hiện tại không cần do dự nữa...
Thu Vân Sơn cảm thấy thầm rối rắm, hậm hực nói:
- Đại Địa Chi Hùng kia là tồn tại cỡ nào... Coi như ngươi muốn cũng không bắt được!
Lôi Động Thiên trợn mắt nhìn Thu Vân Sơn, ánh mắt như muốn nổi bão.
- Đại Địa Chi Hùng kia có thể nói tương đương với cao thủ đỉnh phong đương thời... Há có thể bắt được dễ dàng như vậy?
Hạ Băng Xuyên khoanh tay hừ một tiếng:
- Có điều bị người nói toẹt ra, lại muốn ỷ mạnh đánh người mà thôi?
Xuân Vãn Phong cười hắc hắc:
- Các ngươi bóc sẹo của người ta như thế, không đáng các ngươi thì đánh ai? Đám người các ngươi rõ ràng là đang gọi đòn a, biết rõ Đại Địa Chi Hùng không thể bị bắt được, lại còn muốn làm khó Lôi công tử, bị đánh cũng đáng đời...
Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Động Thiên triệt để xạm lại.
Vốn dĩ hắn chướng mắt mấy người này, cho nên mới thuận miệng nói xóc một câu, dùng thứ mà đối phương không thể chạm tới, hiển lộ rõ địa vị của mình.
Tục ngữ nói, chính là đang chém gió!
Nhưng không nghĩ tới, trên đời lại tồn tại mấy người như tứ đại công tử, hắn vừa chém gió, đã bị đối phương mỉa lại...
Ba người này mặc dù biết rõ Lôi Động Thiên có tu vi cao cường, càng vượt qua cấp độ mà bọn hắn có thể chọc nổi, thậm chí vượt qua cả phạm trù nhận biết của bọn hắn. Nhưng gia hỏa này đánh Đông Thiên Lãnh thảm như vậy, nay có cơ hội chọc hắn hai câu, đương nhiên sẽ không thể buông tha.
Nhất là tên hỗn đản này còn trang bước trước hai người bọn hắn, nói cái gì mà dùng máu của Đại Địa Chi Hùng thay máu cho Tam Nhãn Trư... Gió này cũng sắp thành bão rồi a.
Càng chém càng thấu ngu xuẩn!
Bất kể ai cũng có thể nhìn ra, hai loại Huyền thú kia hơn kém nhau tới hai phẩm, nói cách khác cũng là thiên xa địa viễn, Đại Địa Chi Hùng là tồn tại đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn Thiên Huyền đại lục! Thậm chí còn là tồn tại vượt qua Huyền thú đỉnh phong!
Có thể phát hiện cũng là chuyện khó, huống chi còn muốn bắt sống, rút lấy máu tươi?!
Hơn nữa, coi như thành công bắt sống Đại Địa Chi Hùng, lại có tên ngu ngốc nào lại làm chuyện phung phí của trời như dùng máu Đại Địa Chi Hùng để thay máu cho Tam Nhãn Trư? Hành động này không phải dùng ba chữ bại gia tử có thể hình dung nữa!
So sánh đơn giản: ngươi muốn dùng máu một con rồng, để thay máu cho một con rắn sao?
Trừ phi người quyết định kia có vấn đề về não, mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!
Thiệt thòi tên gia hỏa này còn có thể chém gió đến vậy, muốn trợ giúp Tam Nhãn Trư tăng phẩm...
Rõ ràng là muốn coi chúng ta là đồ nhà quê mà?!
Y theo lý luận của ngươi, chúng ta nên bắt một đầu Phượng Hoàng, thay máu cho Quỷ Diện Ưng, sau đó Quỷ Diện Ưng có huyết mạch Phượng Hoàng, nền tảng tăng mạnh, phẩm chất tăng vọt a? Không phải chém gió sao, có ai mà không biết?!
Lôi Động Thiên âm trầm, thản nhiên nói:
- Lá gan ba người các ngươi cũng không nhỏ, thực sự không nhỏ!
Thu Vân Sơn cười lạnh:
- Thế nào, Lôi công tử không chịu được sự thật sao? Sao không đánh chúng ta như đánh Đông Thiên Lãnh vậy? Dù sao chúng ta cũng không đánh lại ngươi, hay là chúng ta nằm xuống, để ngươi muốn làm gì cũng được, mặc quân xử trí?
Đám cao thủ tam đại gia tộc gấp đến vò đầu bứt tai, đáy lòng tràn đầy khổ cực.
Ba vị đại thiếu này làm sao vậy?
Người trước mắt không phải chúng ta có thể chọc nổi a?!
Có điều, biểu hiện của ba vị công tử, khiến đám người tứ đại gia tộc cảm thấy rất vui mừng.
Dù sao, vị tiểu chủ tử nhà mình cũng có mặt khí phách.
Tối thiểu đối với huynh đệ của mình, rất có nghĩa khí...
Nhìn thấy điểm này, đám người cảm thấy...
Coi như chút nữa thực sự đánh nhau, bọn hắn cùng nhau... Chịu đánh là được, cũng không phải quá thua thiệt.
Ngay lúc này, Vân Dương kịp thời lên tiếng, phẫn nộ quát:
- Có chuyện gì? Ba người các ngươi muốn làm gì? Muốn tập thể tạo phản hả?!
Xuân Vãn Phong nói:
- Chúng ta nào dám a, chúng ta chỉ thấy Lôi công tử có biện pháp hay, muốn khích tướng một chút, thúc đẩy một hành động vĩ đại... Hắc hắc... Không nghĩ tới Lôi công tử không mắc mưu...
Vân Dương có vẻ như càng thêm giận dữ:
- Lôi huynh là khách quý của chúng ta, các ngươi sao có thể làm vậy với khách quý? Lôi huynh chỉ đang đùa giỡn một chút thôi, bộ muốn chơi đùa một chút cũng không được hả? Dù nói thế nào, tối thiểu cũng giúp các ngươi tăng kiến thức, các ngươi sao có thể làm như vậy?
Vân Dương sắc bén, nói thẳng ba người, lộ rõ tư thế từ trên cao nhìn xuống, giáo huấn tiểu đệ!
Ba người Xuân Vãn Phong ầy ầy nói đúng:
- Ta sai rồi, là chúng ta không phải, chúng ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, dám dùng đấu mà đo nước biển...
Vân Dương quay đầu nhìn Lôi Động Thiên:
- Lôi huynh tuyệt đối không nên để ý, đám người bọn hắn dù có chút ngốc, nhưng tâm địa cũng không xấu, chỉ có điều tính cách hơi gọi đòn, có chút phạm tiện, Lôi huynh đại nhân đại lượng...
Lôi Động Thiên cười xấu hổ:
- Không sao không sao, ngươi cũng đã nói ta đại nhân đại lượng...