Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyệt đại đa số tân binh không hiểu được ý nghĩa của lá cờ này, lão binh bốn phía đè đầu bọn hắn xuống, sau đó mới bắt đầu kể lại, giảng lại chuyện củ của Thượng Quan tướng môn.

Chính thành chín tân binh, sau khi nghe xong lại lần nữa thành tâm thành ý cúi chào tướng kỳ.

...

- Tường thành có vấn đề?

Thu Kiếm Hàn nghe Phó Báo Quốc trịnh trọng báo cáo tình hình, hai người lại một đường đi tới thực địa, quan sát vết nứt.

Sau một hồi lâu, Thu Lão Nguyên soái cũng không có ngồi thẳng lên.

Vị Lão Nguyên soái thân kinh bách chiến am hiểu chiến sự này, nhìn qua là có thể cảm nhận được vấn đề.

Vết nứt trên tường thành, đã không còn chỉ bằng một bàn tay như ban đầu nữa, mà là... Đã sấp xỉ nửa thước!

Có tai họa ngầm như vậy tồn tại, Ngọc Đường... Xem như có viện binh tiếp viện, thực lực đạt đến đỉnh phong, vẫn không thể chống qua được năm ngày!

Lỗ hổng này đã trí mạng, lại càng kéo theo sĩ khí tụt xuống.

- Bạch Y.

Thu Kiếm Hàn nhìn Bạch Y Tuyết, tràn đầy chờ mong nói:

- Tảng đá kia... Lấy tu vi của ngươi... Liệu có thể...

Bạch Y Tuyết thăm dò nhìn qua, trầm ngâm nửa ngày, sau đó đắng chát nhẹ nhàng lắc đầu.

- Nếu chỉ muốn thay tảng đá kia, ta có thể dễ dàng thay tảng khác. Nhưng... Ta không thể đảm bảo có thể khôi phục như ban đầu, thậm chí, sau khi ta động tới nói, chẳng những vô ích, ngược lại sẽ dẫn động những tảng đá xung quanh, khiến cho tường thành càng thêm mất cân bằng, càng thêm lỏng lẻo...

Bạch Y Tuyết nói, một tia hy vọng sau cùng của Thu Kiếm Hàn cũng biến mất.

Lão hiểu được ý của Bạch Y Tuyết.

Đá dùng để chế tạo tường thành, đều được sắp đặt kín không kẽ hở, tựa như một chỉnh thể, khối đá bị nứt ra này, mặc dù làm cho tường thành xuất hiện tì vết, nhưng vẫn có thể chèo chống được một chút. Nhưng nếu để Bạch Y Tuyết thay đổi, nhìn như có thể khôi phục nguyên trạng, nhưng kỳ thực bởi vì đại lực tác động, khiến cho những nơi khác vốn không bị sao lại xảy ra vấn đề!

Nếu thực sự để vết nứt lan rộng, hậu quả sẽ càng thêm trí mạng!

Nếu có thời gian rảnh rỗi, để Bạch Y Tuyết từ từ thay tảng đá kia, sau đó lại đi chữa trị vết nứt, như vậy hẳn còn có thể cứu, nhưng Đông Huyền nào có thể cho Ngọc Đường thời gian này?

Tuyệt không có khả năng!

Sắc mặt Phó Báo Quốc ảm đạm lại, vốn dĩ còn nghĩ sau khi Lão Nguyên soái tới, có thể thay đổi tình hình chiến cuộc, bản năng nhẹ giọng hỏi:

- Lão Nguyên soái... Xin hỏi ngài... Cửu Tôn đại nhân... Lúc nào có thể đến?

Đây là vấn đề mà Phó Báo Quốc quan tâm nhất, cũng là cơ hội thoát khốn duy nhất cho Ngọc Đường!

Thu Kiếm Hàn thầm lảo đảo đau đớn, nhịn không được mà nổi giận nói:

- Phó Báo Quốc, ngươi nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Ngọc Đường không có Cửu Tôn thì ngươi không đánh trận sao?! Chiến sự Ngọc Đường nhất định phải làm phiền Cửu Tôn thì mới có thể chấm dứt sao?!

Phó Báo Quốc cúi đầu, nói không lưu loát:

- Lão Nguyên soái, chiến dịch này không phải bình thường, các huynh đệ... Đã đánh tới quá thảm rồi...

Thu Kiếm Hàn trầm mặc một chút, nhẹ nhàng nói:

- Chiến dịch này chiến đấu thê thảm ác liệt thế nào, ta há có thể không biết, nhưng mà... Cửu Tôn đại nhân... Lần này, có thể... Thực sự không tới được.

Phó Báo Quốc nghe vậy lập tức biến sắc.

Hắn có thể nghe hiểu lời này của Lão Nguyên soái.

Lấy tốc độ, tính tình của Cửu Tôn đại nhân sao có chuyện không tới được?

Nếu như thực sự không tới được... Vậy... Vậy chỉ còn một khả năng!

Phó Báo Quốc không dám nghĩ đến khả năng đó!

- Căn cứ tình báo trước mắt, cách đây sáu ngàn năm trăm dặm về Đông Nam, trong một dãy núi mênh mông, ngay tại vài ngày trước, đột nhiên xuất hiện một cái hồ nước khổng lồ... Vài tòa dãy núi bốn phía đều bị san thành bình địa, tất cả cây cối núi đá đều bị đánh đến vỡ nát, tựa như thiên kiếp hàng lâm, hoang tàn khắp chốn.

Lão Nguyên soái nhắm mắt lại:

- Nơi này, hẳn là đã phát sinh một trận đại chiến. Hơn nữa, nhân số tham chiến tuyệt đối không nhiều...

- Mà muốn từ Nam Cương đến Đông phòng... Tuyến đường kia, cơ hồ nhất định phải đi qua...

- Rõ ràng, đại chiến đó, là có người cố ý thiết kế nhằm vào Cửu Tôn, mà sau chuyện này, Cửu Tôn cũng bặt vô âm tín!

Phó Báo Quốc ngây ra như phỗng!

Thu Kiếm Hàn giải thích, lấy tố chất quân sự của hắn sao có thể không hiểu thâm ý?

Huống chi bản thân hắn, vốn là người từng trải nghiệm thủ đoạn siêu việt của Tứ Quý lâu, tim hắn lúc này, đã sớm trở nên lạnh buốt!

Thu Kiếm Hàn thở dài một tiếng:

- Y theo thời gian mà tính, từ khi Vân Tôn rời khỏi Nam Cương đến lúc cái hồ nước này xuất hiện, trước sau khoảng hai mươi ngày. Nói cách khác... Vân Tôn từng chiến đấu ở đó... Ít nhất kéo dài hai mươi ngày!

- Nhưng mà từ đó về sau, thực sự không có bất kỳ tin tức...

- Mặc dù không có tin tức là tốt, nhưng...

Nghe Thu Kiếm Hàn nói như vậy, Phó Báo Quốc như thấy đỉnh đầu sụp đổ.

Thiết Cốt quan xuất hiện tình huống ác liệt không thể nghịch chuyển, mà bên kia Vân Tôn đại nhân cũng tao ngộ tập kích khủng bố!

- Báo Quốc!

Thu Kiếm Hàn trầm giọng nói:

- Tin tức này cần phải nghiêm ngặt giữ bí mật, trước mắt... Toàn bộ Ngọc Đường cũng chỉ có ngươi biết ta biết... Bệ hạ cùng Lãnh Phương năm người biết...

Phó Báo Quốc máy móc trả lời:

- Ti chức hiểu rõ.

Ngoài miệng đáp lời, kỳ thực trong đầu Phó Báo Quốc lúc này đã sớm trống không.

Người ký hiệp ước ngày đó... Đã không còn, lời thề của hắn, thực hiện cho ai nhìn đây?!

Hắn có thể kiên trì tới nay, ngoại trừ nguyên nhân thực hiện bổn phận, còn một phần nguyên nhân là để Vân Tôn đại nhân biết, ngày đó đối phương lưu tình không có sai, hắn thực sự có thể bỏ ra hết thảy, bảo hộ Thiết Cốt quan!

Mà hiện tại...

- Tường thành hiện tại...

Thu Kiếm Hàn tràn đầy vẻ trù trừ.

Phó Báo Quốc nắm chặt một nắm tuyết, hung hăng chà xát lên mặt, lúc này mới cảm thấy một chút tỉnh táo. Rốt cục đề nghị:

- Lão Nguyên soái từng nói còn một chiêu cuối cùng, không biết... Chiêu cuối cùng kia...

Khuôn mặt già nua của Thu Kiếm Hàn tang thương vô hạn:

- Lão phu cũng đang nghĩ tới một chiêu cuối cùng đó.

Phó Báo Quốc nói:

- Xin hỏi Lão Nguyên soái...

Thu Kiếm Hàn không lưu loát nói:

- Một chiêu cuối cùng này, có thể để Thiết Cốt quan chống đỡ thêm... Một tháng. Cũng tuyệt đối không thể kéo dài thêm, thậm chí coi như vận dụng một chiêu này, lão phu vẫn không có lòng tin có thể chống qua Hàn Sơn Hà một tháng.

Tinh thần Phó Báo Quốc chấn động:

- Chống đỡ thêm một tháng? Thực sự chống đỡ một tháng?!

Nghe được con số này, hai mắt Phó Báo Quốc đồng thời phát sáng!

Hiện tại, cho dù chỉ cần chống thêm được một ngày, với Phó Báo Quốc mà nói cũng chỉ là hy vọng xa vời, thế mà Lão Nguyên soái lại có thể chống thêm một tháng?!

Mấy chữ chống thêm một tháng này, Phó Báo Quốc cảm thấy cả người như sống lại.

Nhưng sắc mặt Thu Kiếm Hàn lại rất khó coi.

Nếu có thể lựa chọn, lão tuyệt đối không muốn dùng một chiêu cuối cùng này.

Bởi vì, sau khi dùng một chiêu này, Thiết Cốt quan... Tòa bất phá hùng quan này, trong một thời gian dài sẽ không thể dùng nổi, thậm chí cứ vậy mà hủy diệt!

- Xin hỏi Lão Nguyên soái, đến cùng là biện pháp gì? Không ngờ lại có kỳ hiệu như vậy?!

Phó Báo Quốc hưng phấn hỏi.

...

Đối diện, trận doanh Đông Huyền, Hàn Sơn Hà đứng trên đài cao, khoác áo da thật dày, cau mày nhìn Thiết Cốt quan nơi xa, một tia thở dài không người phát hiện.

- Lão sư, ở đây gió lớn, hay là chúng ta trở lại doanh trướng nghỉ ngơi đi.

Chiến Ca nói.

- Ừm, đợi thêm một chút nữa, ta muốn xem, đến cùng Thu Kiếm Hàn có dùng phương pháp kia hay không!

Hàn Sơn Hà chậm rãi nói.

- Phương pháp kia? Phương pháp gì?

Chiến Ca không hiểu hỏi.

- Một chiêu cuối cùng, một chiêu ứng đối cuối cùng!

Hàn Sơn Hà cười khổ một tiếng:

- Không nghĩ tới, ta lại đối mặt Thu Kiếm Hàn... Vốn cho là Phó Báo Quốc không kiên trì được mấy ngày, không nghĩ tới hắn lại như thoát thai hoán cốt, mỗi lần đối ứng đều tinh chuẩn đến cực điểm, trình tự rõ ràng, hơn nữa càng... Càng vượt qua dự liệu... Phó Báo Quốc, thực sự đã hoàn toàn trưởng thành! Nếu hắn sống qua trận này, danh hiệu đệ nhất danh tướng, chỉ sợ sẽ phải đổi chủ!

- Lão sư, lời của ngươi không khỏi quá đề cao Phó Báo Quốc kia a, chỉ cần lão sư còn khỏe mạnh, danh hiệu đệ nhất danh tướng chỉ có thể là của ngài!

Chiến Ca xúc động nói.

Mặc dù hắn từng đối đầu với Phó Báo Quốc, tự mình trải nghiệm sự lợi hại của Phó Báo Quốc, không thể không thừa nhận, nếu đổi lại là hắn chỉ huy, tuyệt đối sẽ không thể làm được như Phó Báo Quốc, nhưng nói đến chuyện Phó Báo Quốc có thể thay thế vị trí đệ nhất của Hàn Sơn Hà, Chiến Ca vẫn không đồng ý!

Hàn Sơn Hà ngừng lại một chút, lại nói:

- Ngươi có biết, vì sao thương vong thảm trọng như vậy mà ta vẫn tiếp tục tăng binh? Tiếp tục đánh không?

Chiến Ca nói:

- Mời lão sư dạy bảo.

Đối với chuyện này, Chiến Ca hắn cũng thực sự không hiểu.

Chiến sự trước mắt, thiên thời địa lợi nhân hòa, đều không nằm bên Đông Huyền. Nhưng lão sư của hắn lại cứ bất kể mọi giá, sống chết một trận.

Chuyện này, thực sự vô cùng kỳ quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK