Oanh một tiếng, cây Công Thành tiễn bị Vân Dương đẩy đi theo đường cũ mà về, vừa tới nguyên điểm, Phích Lịch cung bị bắn trúng lập tức nổ tung, mấy tên lính bên cạnh cũng lập tức bị tạc đến mặt mũi đầy máu tươi.
Binh sĩ Tử U nhất thời đều sợ hãi, bọn hắn vạn vạn lần cũng không thể nghĩ tới, trên đời này lại có người dùng nhân lực có thể đẩy chuyển Công Thành tiễn, chuyện này... Không phải đơn thuần là kỳ tích nữa, mà là thần tích, con người không thể làm nổi!
Vân Dương một kích thành công, liền không ngừng thử khống chế Công Thành tiễn, cũng không cần phải đẩy lại hướng cũ, chỉ cần đem nó đẩy chệch hướng, công kích một cái Phích Lịch cung nào đó là được, thậm chí tên địch nhân nào đó cũng là chuyện có lời. Chỉ tiếc Vân Dương có tính toán tốt cũng vô dụng, đây không phải sân nhà của hắn, không thể nào để hắn tùy ý phát huy!
Viên tướng lĩnh ở xa chỉ huy chiến trận, tuyệt đối có thể xếp vào hàng danh tướng, tuyệt đối là bất thế kỳ tài!
Hắn dùng binh lực có hạn, lại kéo dài chiến cuộc đến vô hạn, không ngừng biến trận, để những binh sĩ bình thường, chiến lực vốn không lọt nổi mắt tu giả, đạt được hiệu xuất phát huy gấp mấy lần bình thường!
Điểm càng mấu chốt hơn, viên tướng này vô cùng thành thục trong việc cân đối tiết tấu cung, kỵ, bộ, nỏ. Mỗi đợt công kích đều tận lực nhằm vào điểm mà Vân Dương không tiện nhất.
Chỉ vậy còn chưa hết, điều còn làm Vân Dương nhức đầu nữa, chính là viên tướng kia còn có thể ra lệnh cho đám cao thủ giang hồ cùng quân đội triển khai hợp tác, liên thủ vây kín.
Hơn nữa còn làm đến nhịp nhàng ăn khớp!
Một viên quan chỉ huy như vậy, tu vi không cần quá cao, thậm chí còn không cần có tu vi Huyền khí trung giai trở lên, chỉ cần ánh mắt hắn đủ chiến lược, dưới sự chỉ huy của hắn, đủ để san bằng chênh lệch thực lực cao giai tu giả giữa Tử U và Vân Dương.
Trận chiến này, chính là chứng cứ rõ ràng!
Giờ khắc này, quân đội Tử U gấp rút tiếp viện càng lúc càng nhiều, đen nghịt chen chúc mà tới, khiến cho hiệu suất tấn công của quan chỉ huy kia càng thêm tăng cường. Kể từ đó, Vân Dương muốn tác động tới Công Thành tiễn, cũng phải nhận áp lực to lớn, thời thời khắc khắc đều tăng trưởng, cơ hồ theo cấp số nhân mà tăng lên.
Vân Dương khôi phục bình tĩnh, cho dù trong lúc binh hung chiến nguy, nguy thế chưa từng có, nhưng vẫn không nóng không vội, không vui không buồn, giữ vững bước tiến về phía tước, có điều càng lúc lực cản càng lớn, một bước so một bước càng thêm gian nan vướng víu.
Loại cảm giác này tương tự như rơi vào nước bùn, càng lúc càng chân thực.
Mặc dù thể lực Vân Dương vẫn có thể duy trì, hắn đạt tới Thiên cảnh, tốc độ hồi khí nhanh hơn trước rất nhiều, hơn nữa đối với đám địch nhân trước mắt, Vân Dương căn bản không cần tiêu hao bao nhiêu Huyền khí, lại có Lục Lục không ngừng cung cấp linh khí trợ giúp, có thể nói không tồn tại bất luận sầu lo.
Nhưng dù vậy, tốc độ tiến lên của Vân Dương ngày càng chậm lại, chuyện này không thể chối cãi, càng không thể nghịch chuyển!
Nhưng vào lúc này, phương xa truyền tới một âm thanh hùng hậu:
- Vân Tôn đại nhân, tình huống bây giờ đã rõ ràng, ngươi có mọc cánh cũng khó thoát khỏi thiên la địa võng của chúng ta. Ngại gì thúc thủ chịu trói, hai bên đều có thể giữ được chút thể diện, ngươi thấy thế nào?
Vân Dương nhàn nhạt hừ một tiếng.
Hành động này của đối phương hiển nhiên không phải chỉ muốn chiêu hàng đơn thuần, mà là chỉ đang động viên tướng sĩ bên dưới. Đặc biệt vạch trần Vân Tôn đã vô lực đào tẩu, thậm chí giới định nó là sự thật, như vậy có thể ủng hộ sĩ khí. Dù sao trước đó, Vân Dương thể hiện ra uy thế không thể đỡ thực sự quá dọa người, không có mấy người là không thấp thỏm!
Bây giờ, một khi tuyên bố Vân Tôn nhất định không thể chạy thoát, như vậy chẳng khác nào cho tất cả mọi người một viên thuốc an thần.
Ừm, hắn không thể chạy được!
Như vậy, suy nghĩ tiếp theo sẽ là làm thế nào để lập công!
Loại phương pháp cổ vũ sĩ khí này đơn giản mà trực tiếp!
Chiêu hàng một kẻ được cho là ác mộng trên chiến trường như Cửu Tôn!
Có thể nói là một sự kiện đáng để ghi vào lịch sử!
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Vị tướng quân này chỉ huy chiến trận rất chuẩn mực, hẳn là danh tướng Tử U, không biết tôn tính đại danh là gì?
Cho dù thân ở trong thiên quân vạn mã ồn ào, thanh âm của Vân Dương vẫn bình ổn truyền xa, không có nửa điểm khói lửa, đám người ven đường đều có thể nghe rõ ràng, thanh âm như tự chui vào tai mỗi người.
Đám người đều có một cảm giác, vị Vân Tôn này đang nói chuyện với bản thân.
Nhất thời cùng nhau biến sắc!
Tu vi như vậy, lại há chỉ dùng từ kinh hãi thế tục là có thể hình dung, quả thực là nghe mà rợn cả người!
Càng có nhiều người suy nghĩ sâu thêm một chút, trong lúc kích chiến như vậy, Vân Tôn còn có thể vững vàng nói chuyện, rõ ràng là nguyên khí không hư, nói cách khác, trạng thái trước mắt của hắn hoàn toàn không bị hao tổn, thậm chí căn bản chưa từng dốc toàn lực chiến đấu, như vậy, cái gọi là chắc chắn không thể chạy được, phải chăng chỉ là suy nghĩ hão huyền của tướng quân, căn bản là người si nói mộng?!
Chí ít cũng thế, tình huống không lạc quan a!
Thanh âm trầm ổn của vị tướng quân kia lại truyền tới:
- Có thể được Vân Tôn đại nhân khen ngợi như vậy, mạt tướng vinh sủng đến cực điểm, mạt tướng Đinh Vân Lộ, ra mắt Vân Tôn đại nhân.
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Hóa ra là trí tướng vang danh Tử U, Đinh Vân Lộ, ngươi rất không tồi, chiến lực bố cục còn cao hơn lời đồn. Có điều, chỉ bằng chút thực lực ấy mà ngươi lộ ra, còn không lưu ta lại được!
Đinh Vân Lộ nói:
- Liệu có lưu lại được không, lập tức liền có thể thấy được.
Vân Dương trầm giọng đáp:
- Không sai, lập tức có thể thấy được a!
Vừa nói chuyện, Vân Dương lại lần nữa tiến về phía trước hai mươi trượng!
Hiện tại, Vân Dương đã biến thành huyết nhân danh xứng với thực.
Ở trên chiến trường như vậy, cái gọi là không nhuốm bụi trần, căn bản chỉ là một chuyện cười!
Chuyện cười lớn!
Dưới sự trợn mắt hốc mồm của trí tướng Tử U, đại địch Tử U Vân Tôn cả người nhất phi trùng thiên, kéo đến độ cao bảy tám trượng, đẩy chân phi nước đại, ngự không mà đi, tốc độ di chuyển nhanh tới cực điểm, chỉ qua chớp mắt, không ngờ đã xông qua trăm trượng không gian!
Dùng ít địch nhiều, điều kiêng kỵ nhất trong khi bị vây công chính là thân hình bằng hư, chân không chạm đất, bởi như vậy sẽ không thể nào mượn lực, một khi bị thương, chỉ sẽ làm trạng thái của bản thân càng thêm xấu, mà Vân Dương đang đứng trong tình huống này, Đinh Vân Lộ có vắt óc cũng không nghĩ tới Vân Tôn lại dùng hiểm chiêu như vậy, ngự hư mà đi!
Nhưng Vân Dương làm vậy, cũng có một ưu điểm rất lớn, đó chính là tốc độ rất nhanh!
Quá nhanh!
Một khi để hắn xông tới gần cửa thành, một khi rời khỏi tòa ngục giam linh khí Tử Long thành, như vậy dù có ngàn vạn đại quân, cũng đừng hòng tìm được một sợi tóc của hắn!
- Nhanh! Cung thủ...
Đinh Vân Lộ cảm thấy hoảng hốt, quả quyết hạ lệnh:
- ... Tất cả xạ kích!
Quan phất cờ nghe vậy mà thầm run, kém chút ném tướng kỳ xuống đất, dừng một chút mới triển khai cờ hiệu.
Hiện tại Vân Dương đang ngự không phi hành, tốc độ di chuyển cực nhanh. Thí Thần Cung thủ căn bản khó mà khó chặt, một khi thất bại, mũi tên rơi xuống nhất định sẽ tạo thành ngộ thương, hơn nữa, hoàn toàn không thể khống chế.
Cứ như vậy, còn không bằng trực tiếp xạ kích, dù sao người sau còn có thể xác định hướng tên, tận khả năng tránh chuyện ngộ thương.
Mệnh lệnh vừa xuống, cuối cùng có thể tổn thương Vân Tôn hay không còn chưa biết, thế nhưng ngộ thương bản thân lại nhất định vô cùng to lớn!
Thế nhưng, trước mắt hết thảy đều lấy ám sát Vân Tôn làm đầu, cho dù có tổn thất hơn nữa, cũng phải mạo hiểm, cũng không tiếc nuối!
Mệnh lệnh hạ xuống, đám Thí Thần Cung thủ lập tức buông tay, vạn tên cùng bắn, mưa tên che trời.
Thân ảnh Vân Dương lao trên không trung tạo thành từng chuỗi tàn ảnh, mà đằng sau tàn ảnh, còn xuất hiện một cái đuôi thật dài!
Vô luận hắn bay tới đâu, vũ tiễn sau mông hắn đều phô thiên cái địa bay tới!
Mà tình huống như vậy, chỉ cần Vân Dương hơi đổi hướng một chút, vũ tiễn đằng sau sẽ lập tức cắn nuốt đám người đối diện, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, tạo thành thương vong thảm trọng!
Sau đó, lại có một loạt vũ tiễn tạo thành một cái đuôi mới, tiếp tục truy kích Vân Dương...
Thấy mệnh lệnh của mình tạo thành ngàn vạn chiến hữu kêu rên thảm thiết, nhìn chiến cuộc không thể khống chế, Đinh Vân Lộ cắn răng thật chặt, thịt trên quai hàm nhảy lên thình thịch.
Trong mắt, hiện đầy tơ máu!
- Ta không tin, Huyền khí của hắn vĩnh viễn không dứt, có thể một mực bay trên trời!
Đinh Vân Lộ oán hận nói.
Dù sao trong nhận thức của tu giả bình thường, Vân Dương phi hành thời gian dài như vậy, nhất định sẽ phải trọng thương nguyên khí.
Một lượng Huyền khí có thể chèo chống chiến đấu ba canh giờ, thế nhưng nếu đổi thành phi hành trên không trung, e là một khắc cũng khó khăn, thậm chí thời gian còn có thể ngắn hơn nữa!
Cho nên Đinh Vân Lộ quyết định đánh cược một lần!
Cược Huyền khí của Vân Tôn, chèo chống không được thời gian quá dài!
Vì kết quả này, hắn nguyện bỏ ra mấy ngàn, mấy vạn, thậm chí mười vạn đại quân thương vong!
Dù sao một khi Vân Tôn chạy thoát, thương tổn mà đối phương tạo thành sẽ gấp trăm lần tổn thất mười vạn quân!
Thậm chí toàn bộ Tử U, đều bởi tên Ác Ma này mà trầm luân, diệt vong!
Dù trước mắt có thống khổ, có không đành lòng, nhưng vì tính toán lâu dài, vì tương tai bình an vui sướng, thống khổ này nhất định phải nuốt vào trong bụng, mãi cho đến khi giết chết tên Ác Ma này mới thôi!
- Đến lúc đó, gia quyến của hết thảy các huynh đệ chết trong ngày hôm nay, Đinh Vân Lộ ta sẽ tới cửa từng nhà, dập đầu bồi tội! Dù có phải tán gia bại sản, cũng phải dưỡng dục con cái họ thành tài, nếu phạm lời thề, nhân thần chung diệt!
Đinh Vân Lộ điên cuồng lập lời thề, tiếp đó lại lạnh lùng hạ lệnh:
- Không có lệnh của ta, không được ngừng bắn!
Mệnh lệnh này vừa hạ xuống, huyết lệ trong mắt hắn cũng tuông theo!
Ánh mắt Vân Dương ánh lên thiểm điện, tràn đầy vô tận lạnh nhạt cùng đùa cợt.
Ngươi muốn so tiêu hao Huyền khí với ta?
Vậy liền như ngươi mong muốn, chúng ta tiếp tục chơi a!