Không bao lâu sau, ngay cả lực lượng quan phương ở Ngọc Đường cũng bị Vân Dương phát động.
Thậm chí còn có rất nhiều bang phái, rất nhiều gia tộc cũng bị Vân Tiêu Dao cưỡng ép điều động, triển khai lục soát toàn bộ trong ngoài Thiên Đường thành.
Trong vòng một đêm, trong phạm vi ba ngàn dặm xung quanh Thiên Đường thành cơ hồ đã bị lật tung.
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh tìm người xong, Vân Dương cũng không ngồi im chờ tin tức mà thúc ngựa, xông ra khỏi Vân phủ, lấy Vân phủ làm tiêu điểm, dùng thần thức trải rộng một vòng tìm kiếm tin tức của Nguyệt Như Lan.
Nhưng ròng rã ba ngày ba đêm, từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ một manh mối nào.
Sống không thấy người, chết không thấy xác. Nguyệt Như Lan giống như một đóa hoa tuyết tan vào cõi đời này.
Không chút rung động, không chút âm thanh, không hề có bất kỳ manh mối nào.
Có câu, không có tin tức chính là tin tức tốt, nhưng câu nói này lại không thích hợp với hoàn cảnh hiện tại. Ít ra thì Vân Dương không tiếp nhận. Trong lòng Vân Dương, chỉ có tranh thủ tìm Nguyệt Như Lan sống sờ sờ thì hắn mới có thể yên tâm được.
Từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ tin tức nào khiến Vân Dương càng lúc càng khó chịu. Đến ngày thứ ba, tính tình của hắn có chút không kiểm soát được.
Lục soát ba ngày ba đêm làm cho toàn bộ Thiên Đường thành đều biết trên thế giới này còn có một người.
Vân công tử áo tím.
Cái tên Vân công tử đã trở thành tồn tại tượng trưng cho Tu La Địa phủ.
...
Phương Tam là sát thủ đỉnh phong của Vô Tình Lâu.
Lần này, y tiếp nhận ủy thác, ngàn dặm xa xôi chạy đến Thiên Đường thành, sau đó ở lỳ trong khách sạn, cũng không vội ra tay.
Một sát thủ giỏi sẽ chú ý đến việc ẩn thân, lặng yên quan sát mục tiêu. Y rất thành thạo trong việc che giấu tung tích bản thân, càng không để cho người ta chú ý, như vậy hành động ám sát mới có thể thuận lợi được, cơ hội toàn thân trở ra mới lớn hơn.
Nhưng Phương Tam lại không thích tuân theo lối mòn này. Y thích trước khi hành động tìm một tiết mục nào đó để giải trí, điều chỉnh trạng thái cơ thể và tinh thần đến mức tốt nhất. Khi đó mới có thể phát huy thực lực bản thân.
Nhưng Phương Tam khinh thường đến mấy thanh lâu kỹ quán. Y cho rằng đến đó chỉ tổ giảm phong cách của bản thân, hạ thấp danh dự.
Cho nên, mỗi lần y đến một chỗ, sẽ âm thầm điều tra tình huống trước, ngắm được thiếu nữ nào, sau đó sẽ thần không biết quỷ không hay bắt thiếu nữ đó đưa đến phòng của mình.
Sau khi xong việc, y sẽ xử lý thiếu nữ kia, tất cả đều diễn ra như không có việc gì. Ít ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có gợn sóng.
Với thân thủ Thiên cảnh tầng một của Phương Tam, nếu bị người ta phát hiện mấy chuyện như thế này, y không cần phải lăn lộn nữa.
Lần này y đến Thiên Đường thành, bởi vì liên quan đến mục tiêu ám sát, y vẫn rất cẩn thận, tìm kiếm cơ hội ra tay. Cũng bởi vì cẩn thận, y đã một phen được no mắt.
Thiên Đường thành ngày nay không hổ danh là thủ đô của cả nước. Phu nhân, tiểu thư nhan sắc tuyệt đỉnh đúng là có không ít.
Mặc dù chỉ vừa mới đến có vài ngày, Phương Tam đã có cảm giác như lạc vào Thiên Đường.
Ban đêm, y lặng yên ra ngoài, không tốn chút sức bắt một thiếu nữ mà y nhìn trúng.
Trong khách sạn, ánh đèn lờ mờ.
Nhìn tiểu mỹ nhân đang run rẩy, Phương Tam phát ra tiếng cười dâm đãng, như con thú chuẩn bị nhào đến.
Nhưng trong thời điểm mấu chốt, oành một tiếng, cửa phòng bị đánh nát.
“A?” Phương Tam nhảy dựng lên, sắc tâm nhất thời được che giấu, lộ ra bản năng sát thủ.
Lúc này, y cho rằng việc mình bắt cóc con gái nhà lành đã bị người khác nhìn thấy. Nhưng cho dù bị phát hiện thì như thế nào, y vẫn nắm chắc toàn thân trở ra, chỉ là có chút lãng phí tiểu mỹ nhân này thôi.
Người đến mặc một bộ quần áo màu tím, lạnh lùng đứng thẳng, không nói một lời, nhưng luồng sát khí khó diễn tả lại bay thẳng chín tầng mây.
- Ngươi là ai?
Phương Tam nhạy cảm cảm giác được người đến chính là cao thủ, nhưng y vẫn không e ngại. Dù sao người đến nhìn vẫn còn quá trẻ:
- Tên tiểu tử hỉ mũi còn chưa sạch kia dám quấy rầy chuyện tốt của Phương Tam gia Vô Tình Lâu, muốn chết phải không?
Sát thủ làm việc xưa nay đều lấy cẩn thận làm đầu. Báo ra thân phận, chính là đóng một lá bùa hộ mạng lên người mình. Khách giang hồ bình thường sẽ không dám trêu chọc Vô Tình Lâu.
Nhưng Phương Tam không nghĩ đến ba chữ Vô Tình Lâu báo ra trước mặt người này cũng chẳng khác nào thả một cái rắm.
Bóng người màu tím lóe lên. Vân Dương bước đến trước giường, nhìn thiếu nữ đang khóc như hoa lê đái vũ, sát cơ trong mắt nổi lên, đao quang chớp động. Một luồng sức mạnh như dòng lũ cuồn cuộn rơi xuống vị trí của Phương Tam.
- Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?
Phương Tam kêu lên, chật vật lui ra đằng sau:
- Ngươi có bị câm điếc hay không? Cho dù có thù oán, cũng phải xưng tên ra mới được...
Vân Dương không chút thả lỏng, đao quang lấp lóe càng lúc càng kịch liệt, không nói một lời.
Keng keng keng...
Binh khí của hai người va chạm trên không trung. Phương Tam giống như bị sét đánh, thân hình ngã trái ngã phải. Lực đạo to lớn nằm ngoài dự liệu khiến cho mũi miệng của y tràn ra máu tươi. Cái gọi là gặp gì biết nấy, lúc này y còn không biết thực lực của đối phương cao hơn mình sao, không khỏi hoảng hốt:
- Ngươi là ai? Đây...đây chỉ là hiểu lầm mà thôi....
Bây giờ, Phương Tam thật sự hy vọng đây chỉ là hiểu lầm. Nếu không, hôm nay sẽ ngày giỗ của y.
Đáng tiếc, mặc dù sự thật cũng chính là hiểu lầm, nhưng hôm nay vẫn phải là ngày giỗ của y.
Phụt.
Đao quang lạnh lùng xé rách hàng rào phòng ngự của Phương Tam, chém thẳng vào cổ của y, máu văng lên tận trời.
Một cái đầu với ánh mắt vẫn còn kinh hãi bay lên, sau đó bị một cú đá lăng không đá nát.
Cảnh tượng tàn khốc đầy máu tanh dọa thiếu nữ đang ở trên giường phải thét lên kinh hãi.
Trong huyết vụ đầy trời, một giọng nói tràn ngập sự ghét bỏ:
- Loại cặn bã như ngươi, trước khi giết ngươi, nói ra một câu cũng chính là sỉ nhục ta.
- Vị cô nương này, không cần sợ, sẽ có người đưa nàng về.
Lời còn chưa dứt, bóng người màu tím đã lóe lên một cái rồi biến mất.
Thiếu nữ dường như nghĩ đến điều gì đó, ngạc nhiên hỏi:
- Ngài...ngài là Vân công tử?
Vân công tử áo tím phong thần tuấn lãng, nghiễm nhiên có được danh xưng đệ nhất mỹ nam Ngọc Đường, sớm đã là người tình trong mộng của các thiếu nữ, tức phụ ở Ngọc Đường.
Thiếu nữ này được cứu, cảm giác đầu tiên chính là vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Vừa kinh ngạc vừa vui mừng là vì đã gặp được thần tượng.
Nhưng người áo tím đã biến mất, cũng không nghe giọng nói nào nữa cả.
Một lát sau, có hai người đẩy cửa bước vào, kính cẩn hỏi:
- Nhà cô nương ở đâu? Công tử bảo chúng tôi đưa cô nương về nhà.
...
Tại một khách sạn khác.
Một số sát thủ của Huyết Đao Đường đang thương lượng làm cách nào để chui vào Vân phủ để giết chết mục tiêu. Mục tiêu vẫn còn nhỏ, hoàn toàn không có sức chống cự, một kích hẳn phải chết.
- Theo ý ta, bây giờ thằng nhóc đó đang ở trong Vân phủ, cường công tuyệt không phải là thượng sách. Chúng ta có thể ngụy trang thành tiểu thương đưa nhu yếu phẩm vào bên trong. Phủ đệ đông người, ngày thường chi phí sẽ rất nhiều. Cho dù gia đình bình thường, nhiều khi cũng sẽ yêu cầu các tiểu thương quen biết đưa đồ đến tận nhà. Bây giờ chúng ta chỉ cần nghĩ biện pháp tìm hiểu xem bình thường Vân phủ cần dùng những vật gì? Do tiểu thương nào cung cấp? Chỉ cần chúng ta dò la được những tin tức này, chúng ta có thể theo kế hoạch mà hành động. Cho dù Vân phủ có nhiều cao thủ tọa trấn, chưa chắc sẽ đề phòng những việc nhỏ này, thậm chí thực lực đối phương quá mạnh, chúng ta không cách nào ra tay, nhưng cũng có thể nhân cơ hội đó dò xét hoàn cảnh các nơi trong phủ, thuận tiện cho hành động tiếp theo.
- Diệu kế, diệu kế. Tiến có thể công, lui có thể thủ, quả nhiên là rất hay.
Mọi người cùng nhau tán thưởng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Diệu kế? Diệu đến cỡ nào?
Sát thủ cầm đầu nghiêm mặt lại, bỗng nhiên đứng lên:
- Là ai?
Trả lời y là một đao mang lạnh lẽo phá cửa mà vào, cùng với tiếng cười thản nhiên:
- Sau khi xuống dưới Âm phủ, các vị sẽ có thời gian thương lượng với nhau thật kỹ, từ đó sẽ biết được như thế nào mới được gọi là tiến có thể công lui có thể thủ.
Máu văng lên.
Một thân ảnh màu tím như gió lốc dạo qua một vòng trong phòng, sau đó xông ra cánh cửa, biến mất trong màn đêm.
Trong phòng, năm sáu sát thủ Huyết Đao Đường ngã trong vũng máu, người nào cũng mở to mắt không dám tin. Không ai nghĩ đến toàn bộ đều đi chung con đường xuống Cửu tuyền.