Lôi Động Thiên tuyệt đối xứng vai lương sư, hơn nữa còn là loại thuần thục căn bản tựa như sách giáo khoa!
Dưới quá trình rèn luyện không chút giữ lại, trăm năm tu vi mới thu được của Vân Dương dùng tốc độ hỏa tiễn để củng cố, ngưng thực, toàn diện dung nhập vào bản thân, hóa thành thực lực chân chính.
Trong quá trình này, tu vi của Vân Dương cũng lần lượt đột phá hai lần!
Sử dụng Chu Quả vốn dĩ đã có thể khiến Vân Dương trực tiếp đột phá, nhưng Vân Dương vẫn luôn kiềm chế lại, nhất là có Lục Lục trợ giúp, đem tu vi một mực kiềm lại mức Bát trọng sơn đỉnh phong, hơn nữa, trong quá trình tu luyện đặc dị, chiến đấu liên tục, mỗi lần cảm nhận được bản thân tăng đến mức giới hạn, Vân Dương cùng Lục Lục lại cùng nhau áp chế bên trong, Lôi Động Thiên thì lại rèn luyện bên ngoài, sau khi thuận lợi áp chế, lại tiếp tục rèn luyện, sau đó lại áp chế, lại rèn luyện...
Cứ vậy bảy tám lần, tu vi trực tiếp tăng lên tới cực hạn Bát trọng sơn, không còn bất cứ khả năng áp chế nào nữa.
Đột phá cửu trọng sơn!
Sau đó lại tiếp tục lặp lại quá trình trên vài chục lần, thuận lợi đột phá thập trọng viên mãn!
Đây chính là cảnh giới cực hạn trong hiểu biết của tu giả trên Thiên Huyền đại lục, là chung cực cảnh mà chỉ có nhân vật đỉnh phong đương thời mới có thể đạt đến!
Nhưng đối với Vân Dương mà nói, nó chỉ là một cửa ải, một điểm xuất phát cho cảnh giới mới!
Lôi Động Thiên hiểu rõ tầm quan trọng của cửa ái này, áp dụng nguyên tắc nhất cỗ tác khí, trực tiếp bắt buộc Vân Dương tiếp tục tu luyện, tiếp tục xông quan, tiếp tục rèn luyện, cả một đêm không chút dừng lại.
Rốt cục đến tờ mờ sáng, Vân Dương cảm thấy thân thể mệt muốn chết lại đột nhiên nhẹ nhàng.
Tạp chất trong thân thể cũng trong lúc này tự giác bay ra ngoài.
Cảm giác hoa mắt váng đầu cũng lập tức biến mất, giơ tay nhấc chân đều có một cảm giác mượt mà như ý, tùy tâm sở dục, mà lực lượng thần thức cũng tăng vọt gấp mười lần!
Tất cả điều này, chứng tỏ một điều, Vân Dương rốt cục cũng đã tiến vào cảnh giới mới, đúng nghĩa Huyền khí Thiên cảnh!
Thiên cảnh Nhất trọng thiên!
Lôi Động Thiên liên tục đè ép Vân Dương đến cực hạn, giúp hắn tạo căn cơ vững chắc, lại một mực phát triển lên trên, vì vậy một lần hành động mà đến Thiên cảnh Nhất trọng đỉnh phong.
Đến đây, dược hiệu của Chu Quả cũng đã bị hấp thu toàn bộ!
Tiến bộ một ngày một đêm qua của Vân Dương chẳng khác nào một bước lên trời!
Vân Dương đột phá Nhất trọng thiên, đúng thực là lên trời, từ Sơn cảnh tiến lên Thiên cảnh, danh xứng với thực đúng là lên trời a?!
Chỉ cách một ngày, Vân Dương tựa như biến thành hai người!
Lúc ngừng lại, ngay cả Vân Dương cũng không thể tin nổi. Chỉ trong một đêm, không cần mượn dị lực của Lục Lục, lại có thể tăng tới độ cao như vậy!
...
Lão Mục đứng bên cửa sổ nhìn một đêm, thầm cản thán vô hạn.
Công tử quả nhiên thực sự động tình cảm huynh đệ chân thật vị Vân Dương này!
Suốt cả đêm, tận lực hỗ trợ như thế, thực sự là chuyện vô cùng hiếm có. Ngay cả năm xưa lúc công tử đột phá, cũng không thể đột phá liên tiếp như vậy, vậy mà hắn lại giúp Vân Dương làm được!
Thậm chí thời điểm mà công tử đột phá năm xưa, bởi vì một số nhân tố mà để lại tiếc nuối cùng tì vết, mà lúc này đây, hắn lại trợ giúp Vân Dương tránh được toàn bộ, hoàn mỹ thăng cấp...
- Ai, thiếu chủ đối với cha hắn.... Còn không có tận tâm tận lực như vậy bao giờ a... Hắn thực sự với Vân Dương hợp ý vạn phần nha!
May mà duyên phận này không phải nghiệt duyên!
May mà Vân Dương không phải nữ nhân!
Cũng may công tử không có chứng Long Dương, đam mê đồng tính!
May mắn may mắn!
Hai người ở chung một ngày một đêm, ròng rã một đêm!
Dù mạnh như Lôi Động Thiên cũng mệt đến hư thoát, thân thể như bị móc sạch!
Nhưng, Vân Dương vẫn tinh thần sáng láng, thậm chí trạng thái còn tốt chưa từng có!
Gương mặt hồng hào.
Ý cười lộ rõ.
Hăng hái.
- Vân huynh đệ, ngươi thực sự là một tên tiểu quái vật!
Lôi Động Thiên thở phì phò, sắc mặt trắng bệch.
Hắn cảm thấy một ngày vừa rồi, căn bản không khác tra tấn là mấy!
Tại sao có thể như thế? Rõ ràng là hắn nắm chủ động, thế nhưng hắn mệt mỏi đến rã rời, Vân Dương người ta lại thền hoàn khí túc, trạng thái viên mãn!
Kết quả này hoàn toàn ngoài dự kiến của Lôi Động Thiên, hắn là cường giả Đạo cảnh, một ngày bồi luyện với một tên Sơn cảnh mà cũng có thể khiến bản thân kiệt sức.
Quả thực là chuyện không thể tưởng tượng, càng không thể tin nổi!
Lấy sức mạnh của một cường giả Đạo cảnh, thúc đẩy Sơn cảnh đột phá... Lôi Động Thiên cảm thấy, coi như hắn chỉ dùng Huyền khí quán trú, cũng có thể giúp người đột phá.
Nhưng, sự thật lại không phải vậy.
Tính bền dẻo cùng liều mạng của Vân Dương, đủ để khiến Lôi Động Thiên phải giật nảy cả mình!
Thậm chí là kinh dị!
Vân Dương không ngừng thỉnh giáo, luận bàn với hắn, để hắn dùng tu vi cao áp không ngừng rèn luyện dung hợp chiến kỹ cùng Huyền khí.
Mỗi một câu nói của Lôi Động Thiên, Vân Dương đều có thể lĩnh hội tự nhiên, thậm chí suy một ra ba!
Thậm chí còn không chỉ là lĩnh hội vận dụng, còn có thể sửa cũ thành mới, diễn dịch ra càng nhiều phong thái đặc sắc!
Từ đầu tới cuối, Lôi Động Thiên đều không cần lo lắng chuyện Vân Dương không thể linh ngộ. Vân Dương tựa như một khối bọt biển khô ráo, đói khát hấp thu tất cả tri thức mà Lôi Động Thiên truyền thụ!
Bất luận là Huyền khí, chiến kỹ, kỹ xảo... Kinh nghiệm xông quan... Hết thảy...
Lúc rảo bước tiến lên Cửu trọng sơn, Lôi Động Thiên chỉ cần nhắc nhở một câu, thế mà Vân Dương lập tức lợi dụng đạo lý ẩn chứa trong một câu nói này, trực tiếp đẩy tu vi bản thân tăng lên tới điểm giới hạn!
Sau một phen luận bàn, lại trực tiếp đột phá trong chiến đấu, thuận thuận lợi lợi, hoàn toàn không chút cản trở!
Sau khi đột phá lại lập tức cường thế phản công, nghịch tập Lôi Động Thiên!
Đồng thời trong quá trình phản công so tài, từng chút rèn luyện tu vi vừa đột phá, từng chút hấp thu dược lực Chu Quả còn thừa, toàn diện phát huy vận dụng, không chút lãng phí.
Ngược với chuyện Vân Dương thuận lợi tự nhiên, Lôi Động Thiên lại tương đối khổ cực, hắn vừa phải khống chế sức lực, tránh chuyện khống chế không tốt, làm Vân Dương bị thương, mặt khác lại còn phải duy trì chính xác tiết tấu, không ngừng bồi luyện.
Đương nhiên, duy trì trạng thái này cũng không không có tai hại, hơn nữa còn cảm thấy khoái cảm liên tục!
Tự mình nhìn thấy một kẻ ngộ tính siêu nhiên, từng chút học tập kiến thức của mình. Đối với Lôi Động Thiên mà nói, cảm giác này vô cùng có thành tựu!
Lôi Động Thiên bất tri bất giác một đường duy trì tiết tấu phục vụ Vân Dương.
Sau đó hắn chứng kiến kỳ tích sinh ra!
Một ngày một đêm, ba khỏa Chu Quả cung cấp trăm năm tu vi, khiến cho một người từ Huyền khí Bát trọng sơn, trực tiếp đột phá tới Nhất trọng thiên đỉnh phong!
Thậm chí vẫn còn dư lực, còn chỗ trống thăng lên.
Lôi Động Thiên không khỏi sinh ra xúc động muốn thu đồ...
Hóa ra dạy bảo người lại có thể vui sướng như vậy? Sảng khoái như vậy?
- Hết thảy là nhờ Lôi huynh hết lòng dạy bảo, tiểu đệ ở đây chân thành cảm tạ.
Vân Dương ngượng ngùng cười cười.
Lúc này, ánh mắt Lôi Động Thiên nhìn Vân Dương rất phức tạp.
Sau khí kết thúc, hắn phát hiện, ngoại trừ về mặt tu vi vẫn cao hơn Vân Dương rất nhiều, nhưng phương diện khác, hắn không còn gì để dạy Vân Dương.
Trong thời gian một ngày ngắn ngủi, Vân Dương móc hắn đến không còn, không sót lại chút gì!
Lôi Động Thiên đột nhiên sinh ra một cỗ ác niệm.
Thiên tài như vậy... Nếu trưởng thành, hào quang quả mình khó tránh khỏi bị hắn kiềm chế.
Trên đời này đã có Vân Dương, vậy còn có chỗ cho Lôi Động Thiên ta thể hiện?!
Như vậy, chi bằng giết sớm, bóp chết họa ngầm từ trong trứng nước?!
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Lôi Động Thiên ép xuống.
Vẫn là để sau này rồi tính đi!
Chớ nói Vân Dương còn có giá trị lợi dụng, chỉ riêng công sức hắn bỏ ra đầu tư, cũng không nên tùy tiện hủy đi, hơn nữa bản thân hắn với đối phương còn thiết lập tình nghĩa huynh đệ thâm hậu, hình thức ban đầu của Thất Tình Lô Đỉnh đã cực rõ ràng, chưa đến lúc tu luyện, sao có thể đối phương chết?
Thôi, hắn đợi Vân Dương càng lâu, như vậy cảm niệm của đối phương với hắn càng sâu, đến lúc đó Thất Tình phản phệ cũng càng thêm kịch liệt, mà tu vi Vân Dương càng cao, nguyên dương chi lực mà hắn có thể hấp thu cũng càng nhiều, chỗ tốt này vẫn là của hắn, cần gì nóng vội, khiến mọi việc mất không chế?!
Vân Dương mẫn cảm nhận thấy ác niệm của Lôi Động Thiên.
“Quả nhiên là một tên thiếu gia chưa qua sóng gió, dù có tâm cơ, cũng chỉ như thế.”
Vân Dương thầm đánh giá một câu.
Nếu thực sự là hạng người thâm trầm, trong lúc Vân Dương hắn hỏi những vấn đề kia, nhất định sẽ tránh nặng tìm nhẹ, hoặc là lướt qua thì ngừng lại. Sao có thể để hắn dắt đi.
Coi như nhất thời cao hứng mà đi theo, nhưng suy khi tương thụ, cũng sẽ không biểu lộ rõ ràng ác ý cùng ghen ghét như vậy.
Hai chuyện này Lôi Động Thiên đều không làm được, kiểu người như vậy, thực sự đúng là không thể nói!
Huyền giả cao giai như vậy, trong mắt Vân Dương, ngoại trừ có tu vi cực cao, những thứ khác thực sự không tương xứng!
...
Thực sự đáng tiếc, có nhiều tài nguyên phụ trợ như vậy, lại còn có Lôi huynh dốc lực tương trợ, mà ta cũng chỉ có thể tăng tới Nhất trọng thiên đỉnh phong.
Vân Dương thở dài:
- Ta còn tưởng rằng, tu vi trăm năm còn có thể trực tiếp làm ta tăng tới tứ Ngũ trọng a...
Mạch suy nghĩ của Lôi Động Thiên lập tức bị chuyển hướng:
- Ngươi nghĩ hay thật, nếu dùng dược lực ba khỏa Chu Quả kia chỉ để tăng tu vi, như vậy cưỡng ép đạt đến Tứ Ngũ trọng thiên cũng không phải không thể. Nhưng tu vi tăng mạnh, lại không tránh khỏi chuyện làm hỏng căn cơ, căn cơ bất ổn, tu đồ khó xa, đây là đạo lý đơn giản nhất, chỉ có đem căn cơ nện thật vững chắc, mới là tăng lên thực sự, hoàn toàn không có tai họa ngầm!
Lôi Động Thiên hừ một tiếng:
- Vẫn chưa rõ sao? Ví dụ trực quan hơn một chút, dùng hạt cát với bùn đất, cũng có thể xây nhà. Nhưng dùng chất liệu như vậy để xây nhà. So với dùng Thanh Cương Bạch Ngọc xây nhà, cái nào tốt hơn?! Cái nào bền bỉ hơn?! Coi như sau đó có thể tạm thời có một thời gian khốn khó, nhưng so với chuyện không biết sụp đổ lúc nào, vẫn tốt hơn vô số lần!
- Thì ra là thế.
Vân Dương cười hiểu:
- Vẫn là Lôi huynh kiến thức uyên bác, một câu nói trúng, suy nghĩ của ta thực sự quá đơn giản.
Lôi Động Thiên dạy dỗ:
- Vân huynh đệ ngươi nhất định phải nhớ kỹ, bất kể là chuyện gì, nhất định phải làm tốt cơ sở! Nếu không đến lúc hối hận cũng không kịp!
Vân Dương thuần thuần thụ giáo.
Lão Mục đứng bên cửa sổ thở dài.
Thiếu chủ, ngài nói đúng. Nhưng cơ sở của Vân Dương, thực sự vô cùng hùng hậu... Ngược lại là chính ngài, còn không bằng đối phương.
Mấy thứ ngài nói tới, ngài... Đều không làm được!