Nhìn gương mặt ngây thở của bảo nhỉ, con ngươi hắc bạch phân minh mang theo khát vọng vô tận, Vân Dương như nuốt phải một ngụm rượu đắng, vậy mà không phản bác cho nổi.
Lão đại, Tứ tỷ các ngươi thực sự bỏ chúng ta sao?
Thực sự bỏ được, con của mình sao?
Ban đêm, Vân Dương buông xuống tất cả, ngay trong cái thôn xóm nhỏ này, uốn say một trận.
Mấy đại hán trong thôn vây quanh mời rượu, mỗi tên đều là hạng người hào sảng, rượu đến chén làm, trong cái thôn xóm xa xôi này, đương nhiên không có rượu ngon cực phẩm, nhưng Vân Dương lại uống đến say sưa ngon lành.
Từng món đồ chơi đẹp đẽ được đưa ra, chỉ cần một lát, đã thành công dụ dỗ Bảo Nhi chui vào lồng ngực hắn, ngồi trên gối Vân Dương, đứa nhỏ uốn qua uốn lại như một con mèo nhỏ, tràn đầy thân mật.
Không biết là do tiểu gia hỏa trời sinh hướng nội, hay là bởi nhân tố ngoại cảnh tạo nên, nó rất ít nói, coi như lúc vui vẻ cao hứng, cũng không dễ dàng biểu lộ ra ngoài.
Trẻ con vốn dĩ thích đồ chơi, con mắt híp lại thành một đường, khóe mắt vui vẻ khẽ cong lên.
Vân Dương tràn đầy yêu thương nhìn xuống, hận không thể ôm mãi trong lòng.
...
Ngày thứ hai.
Vân Dương vừa rời khỏi thôn nhỏ, Bảo Nhi lôi kéo tay hắn, lưu luyến không rời tiễn đến cửa thôn, trong ngực còn ôm một con mèo trắng nho nhỏ.
Chính là Tứ Bạch Bạch.
Vân Dương cố ý để lại một đầu Thôn Thiên báo, vừa để Bảo Nhi chơi đùa, vừa để phòng thân cho nó. Đương nhiên, trong lòng mọi người ở đây cũng chỉ coi nó như một nhóc sủng vật bình thường, ngoại trừ khen Vân Dương thúc thúc làm việc cẩn thận, đường xá xa xôi mà còn mang theo sủng vật sống, quả thực có lòng!
Ngoài ra, Vân Dương còn để lại ngân phiếu năm ngàn lượng bạc.
Cũng không phải là Vân Dương không muốn để lại nhiều hơn, mà là trong cái nơi vắng vẻ khiến người giận sôi này, dù có tiền nhiều hơn nữa cũng không có chỗ tiêu, quá tỏ vẻ giàu có, ngược lại sẽ tạo thành phiền phức.
Vân Dương cũng không muốn đám hán tử thuần phác này bởi mấy đồng bạc mà tạo thành bất hòa, như vậy thực sự không hợp ý hắn.
Chờ lúc sắp xếp thỏa đáng, đưa mọi người đến Thiên Đường thành, lúc gặp lại rồi bồi thường cũng không muộn.
- Phong thúc thúc, ngươi sẽ còn tới thăm Bảo Nhi sao?
Bảo Nhi ngầng đầu khở dại hỏi.
- Sẽ sẽ, chẳng mấy chốc ta sẽ trở lại, chờ đến lúc ta trở lại, chúng ta sẽ cùng chuyển vào trong thành.
Vân Dương ngồi xổm xuống, mỉm cười nói:
- Bên kia có rất nhiều chỗ chơi vui! Đảm bảo Bảo Nhi sẽ rất thích.
Bảo Nhi yên thương vuốt ve Tứ Bạch Bạch nhu thuận trong lòng:
- Vì sao nó gọi là Tứ Bạch Bạch? Trước nó có phải còn có ba con Bạch Bạch không a?
Vân Dương cười ha ha:
- Bảo Nhi thực thông minh, phía trước nó còn có ba con Bạch Bạch, chờ ngươi vào trong thành, có thể nhìn thấy bọn nó.
Chờ đến khi Vân Dương đi thật xa, thân thể lẻ loi trơ trọi nho nhỏ của Bảo Nhi vẫn đứng ở cửa thôn, trên khuôn mặt chất chứa vẻ không rời không bỏ.
Thủa nhỏ, ngoại trừ cha mẹ, chưa bao giờ có người nào thân thiết với nó như vậy. Người trong thôn, bao gồm cả Lý Nghênh Thu đều coi Bảo Nhi như tiểu chủ nhân mà hầu hạ, cái cảm giác trưởng bối yêu mến của Vân Dương, lại không người nào dám cho nó.
Bảo Nhi tràn đầy không bỏ, nhưng lại không dám kéo Vân Dương.
- Phong thúc thúc còn có đại sự phải làm a.
Bảo Nhi tự an ủi mình:
- Rất nhanh sẽ còn ba ba mụ mụ đến thăm ta.
Tứ Bạch Bạch trong ngực ủy khuất kêu meo meo với theo hướng Vân Dương rời đi, tại sao lại là ta? Vì sao không phải là Nhị Bạch Bạch? Vì sao không phải là Tam Bạch Bạch? Vì sao không phải là Ngũ Bạch Bạch?
Ô ô ô, Bảo Bảo thật ủy khuất.
Bảo Nhi ôm Tứ Bạch Bạch, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi:
- Tứ Bạch Bạch, yên tâm đi, chờ thúc thúc trở lại, chúng ta sẽ theo thúc thúc trở về, đến lúc đó ngươi muốn đi chơi đâu cũng được!
Tứ Bạch Bạch meo ô một tiếng.
Bảo Nhi nói:
- Về sau chúng ta cùng nhau chơi đùa, ngươi cũng không thể bỏ mặt ra à, chúng ta là bạn tốt, đúng không?
Tứ Bạch Bạch ngạo kiều kêu một tiếng, nghiêng đầu, meo meo gọi bậy.
“Ta không có hứng thú dụ dỗ tiểu hài tử...”
- Ngươi đồng ý sao, thật tốt quá rồi.
Bảo Nhi hưng phấn xoa nắn một trận, cực kỳ lấy lòng Tứ Bạch Bạch.
Tứ Bạch Bạch ai oán duỗi chân: ta làm như vậy là phản đối có được hay không...
Ngươi nghe không hiểu thì không hiểu, không cần liên tưởng bậy.
Tâm tắc a!
Rốt cục tìm được cốt nhục của Lão đại.
Vân Dương thầm thở nhẹ một hơi, một tảng đá nhỏ trong lòng cũng được thả xuống.
Nhưng hắn vẫn còn có chút không dám đối mặt với ánh mắt tinh khiết của Bảo Nhi, nhất là lúc Bảo Nhi ngửa đầu hỏi: phong thúc thúc, ba ba mụ mụ ta khi nào mới tới thăm ta? Thật lâu là bao lâu a?
Vân Dương thầm thấy linh hồn mình run rẩy, ba ba mụ mụ ngươi khi nào mới tới thâm ngươi...
Đứa nhỏ, thật xin lỗi!
Ta chỉ có thể cho ngươi một người gia gia bảo vệ, yêu thương ngươi, nhưng ba ba mụ mụ ngươi...
Ta thực sự bất lực!
Rời khỏi thôn nhỏ.
Vân Dương hóa gió trinh sát ngàn dặm trung quanh, sau đó một mình ngồi trên núi tuyết, lặng lẽ suy tư, mãi cho đến lúc hoàng hôn mới trở về.
...
Thiên Đường thành lại nổi gió!
Lão Nguyên soái thư thái lặng yên xem địa đồ, chuẩn bị chiến sự phương đông.
Đột nhiên tiếng gió ào ào.
Một bóng người rơi xuống trước mặt lão.
Cửa sổ không mở, nhưng bóng người này như từ hư không chui ra, trực tiếp xuất hiện.
- Phong Tôn?
Lão Nguyên soái kinh hỉ hỏi:
- Khách quý khách quý, sao lại đột nhiên tới chỗ lão hủ thế này.
- Hôm nay bản tôn đến đây, chính là có một chuyện quan trọng, cần thương lượng với Nguyên soái.
Vân Dương hạ giọng, lộ rõ khẩu âm của Phong Tôn.
- Chuyện gì?
Lão Nguyên soái hớn hở nói:
- Chỉ cần Phong Tôn đại nhân có mệnh, lão phu đều tuân theo!
Đây là lời nói giỡn, nhưng cũng là tâm ý chân chính của Lão Nguyên soái.
Dưới đấu bồng màu đen, tiếng Phong Tôn như xuyên tới từ quá khứ, chậm rãi ung dung nói:
- Lão Nguyên soái khách khí, chỉ là chuyện này ngay cả bản tôn cũng cảm thấy xoắn xuýt, khó thể lựa chọn. Cho nên mới tùy tiện đến đây thỉnh giáo Lão Nguyên soái. Chuyện này can hệ trọng đại, đêm khuya đến thăm, mong Lão Nguyên soái thứ tội, vui lòng chỉ giáo.
Thu Kiếm Hàn nghe vậy nhất thời trịnh trọng, ngay cả Phong Tôn còn thấy khó giải quyết, cần lão hỗ trợ thì đúng thực không thể coi thường, cảm giác trịnh trọng cùng với vinh yên lặng lẽ xông lên.
Toàn bộ Ngọc Đường này, có thể được Cửu Tôn hiện tại tín nhiệm, tuyệt đối không có nhiều.
- Phong Tôn đại nhân, mời nói, vô luận kết quả việc này ra sao, lão phu nhất định thủ khẩu như bình, tuyệt không tiết lộ.
Hiển nhiên, Lão Nguyên soái cũng đã hiểu ý Phong Tôn.
Can hệ trọng đại, bốn chữ này đã nói lên một số điều.
Việc này ngoại trừ rất quan trọng, hơn nữa còn vô cùng khẩn cấp, cần phải nhanh chóng giải quyết. Thu Kiếm Hàn đương nhiên không dám thất lễ, toàn lực giúp đỡ!
- Ừm...
Vân Dương cân nhắc câu từ một chút, nói:
- Việc này quan hệ tới Thổ Tôn Lão đại của Cửu Tôn chúng ta.
Thần sắc trịnh trọng của Thu Lão Nguyên soái lập tức biến đổi, trong trịnh trọng lại có thểm ba phần cẩn thận, người khác có lẽ còn không biết, nhưng Thu Lão Nguyên soái lại là một trong ba người biết được bí mật...
Thổ Tôn, đại nhi tử của Hoàng đế Bệ hạ!
Đại hoàng tử điện hạ!
- Đến cùng là có chuyện gì?
Lão Nguyên soái nghiêm mặt hỏi.
- Gần đây, ta trùng hợp thu được di thư của Thủy Tôn.
Vân Dương nặng nề nói:
- Trong di thư có nhắc đến một chuyện, khiến ta cảm thấy vô cùng rối loạn, lại đồng vô cùng mừng rỡ. Thực sự khiến ta do dự khó lựa chọn.
Thân thể Thu Lão Nguyên soái thẳng tắp, đoan đoan chính chính.
Từ mấy lời của Phong Tôn, lão có cảm thấy chuyện này so với tưởng tượng ban đầu của lão còn phức tạp hơn, lúc đầu Phong Tôn nói liên quan tới Thổ Tôn, sau đó lại nhắc đến di thư của Thủy Tôn, hiển nhiên việc này liên quan tới cả Thổ Tôn và Thủy Tôn, chuyện như vậy, há có thể không quan trọng.
- Tứ ca Thủy Tôn của ta là thân nữ nhi, lại cùng Lão đại Thổ Tôn kết làm chim liền cành, làm vợ chồng!
Một câu của Vân Dương, trực tiếp khiến Thu Lão Nguyên soái như thấy trời long đất lở, mặc dù đã có một chút chuẩn bị, nhưng vẫn thở dốc vù vù, con mắt cơ hồ như muốn trừng ra khỏi hốc mắt, thân thể thẳng tắp đoan chính cũng trở nên run rẩy.
Điều này, thực sự là bí ẩn động trời!
Lão Nguyên soái như muốn mở miệng nói gì đó, bờ môi run rẩy mấy lần, lại sửng sốt không nói nên lời, chỉ nhìn tròng chọc vào Phong Tôn, chờ đợi.
- Chuyện Lão đại cùng Tứ tỷ kết hôn, các huynh đệ chúng ta cũng không biết rõ. Ta cũng là sau khi đọc di thư mới biết được. Mà ngoại trừ chuyện này, trong di thư còn nhắc tới một chuyện khác liên quan...
Vân Dương thấp giọng, nói từng chữ:
- Đó chính là... Bọn hắn có lưu lại một chút huyết mạch, một thằng nhỏ hai tuổi rưỡi.
- Ây... A! A?!!
Lão Nguyên soái như thấy đại não nổ tung!
Xoát một cái đứng thẳng, không thể tin vào lỗ tai của mình:
- Ngươi nói cái gì?!
Phong Tôn đối diện nhẹ nhàng gật đầu.
Thân thể Lão Nguyên soái lung lay như muốn đổ, kém chút đặt mông ngồi lại ghế.
Giờ khắc này, mắt nổi đom đóm, thân thể lay động, chân đứng không vững, lão gần như bị tin tức mới xuất hiện đập choáng.
Lão, so với bất kỳ ai đều hiểu rõ tầm quan trọng của tin tức này!
Đối với thời điểm hiện tại mà nói, đây chẳng khác nào là quả boom hạt nhân, có thể thay đổi nền tảng lập quốc của Ngọc Đường!
Thân phận của đứa nhỏ này, quả thực trọng yếu đến không thể trọng yếu hơn được nữa!
Huyết mạch hoàng tộc!
Trưởng tử trưởng tôn!
Hơn nữa, còn là huyết mạch truyền thừa của Cửu Tôn!
Tồn tại của đứa nhỏ này, đối với Ngọc Đường đến quốc mà nói, căn bản chính là tồn tại chí cao vô thượng!
Không chỉ thân phận của hắn mang theo vô thượng vinh dự, còn có sự áy náy của Hoàng đế Bệ hạ đối với cháu trai mình. Chỉ cần đứa nhỏ hiện thế, lập tức có thể khiến toàn bộ quốc dân Ngọc Đường sùng kính, hơn nữa bên cạnh còn có tồn tại thạc quả cận tồn như Phong Tôn trợ giúp!
Mà vị Phong Tôn này, cũng vì việc này mà đứng trước mặt lão.
Có thể tưởng tượng, sự coi trọng của Phong Tôn đối với đứa nhỏ, cơ bản đã đến trình độ liều cái mạng già!
Phong Tôn vung tay hô ứng, cơ hồ chẳng khác nào toàn bộ quân đội!
Ngọc Đường bao nhiêu lính tướng, cơ hồ có ai chưa được Cửu Tôn trực tiếp gián tiếp cứu mệnh?
Đến lúc đó, quân đội, chính phương, dân chúng, nhất hô bách ứng, cúi đầu nghe mệnh!
Nhưng... Hiện tại Ngọc Đường đã có Thái tử!
Người thừa kế hoàng vị Ngọc Đường danh chính ngôn thuận.
Mà hiện tại Ngọc Đường bốn bề thụ địch, áp lực bên ngoài đã cực kỳ nguy hiểm, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu trong thời điểm vi diệu này, tin tức này dẫn bạo ra ngoài, như vậy... Nhất định sẽ tương tự như một quả boom hạt nhân, nổ tung toàn bộ Ngọc Đường! Kích động ngàn cơn sóng dữ, nhấn chìm Thiên Đường thành!