- Hẳn là... Đúng vậy.
- Ừm... Lý do của các ngươi... Chính là Cửu U Thập Thất Thiếu kia, vì sao lại nói vậy?
Ánh mắt Vân Tiêu Dao càng thêm sắc bén.
Vân Dương cười cười:
- Truyền thuyết này cũng không phải gì bí ẩn, phàm là người bác học nhớ nhiều đều hầu như biết đến, rất nhiều dã sử đều có ghi chép, có thể nói là thần thoại nổi tranh nhất Thiên Huyền đại lục.
Vân Tiêu Dao đứng yên như tượng hỗ, một hồi lâu sau, mới sáp nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi có tính tới chuyện, hai khối da đó là hàng thật hay không?
Vân Dương nói:
- Chính là thấy nó giống thật, nếu không ta sao có thể để Đông Thiên Lãnh đứng ra dẫn động chuyện này?
- Bây giờ đã không phải là nhìn như giống thật nữa... Ừm, lời này của ngươi, ý là ngươi biết cái kia có thể là thật!
- Cái này không quan trọng.
Vân Tiêu Dao thở dài bi thương:
- Đứa nhỏ... Chuyện gì đều có biến số, hiện tại, ta chỉ hy vọng thứ ngươi bỏ ra là giả... Nếu không, khả năng ngươi đã bỏ lỡ cơ duyên trọng yếu nhất cả đời!
- Cơ duyên kia, có thể cho ngươi trường sinh bất lão, trở thành Thần Tiên trong thần thoại, thành tựu truyền thuyết a!
Vân Tiêu Dao tiếc hận như biển cả gợn sóng, thao thao bất tuyệt, một song lại cao hơn một sóng.
- Chuyện đó để nói sau đi.
Vân Dương tỉnh tháo nói:
- Đầu tiên, ta là người, là người, ta có trách nhiệm cùng thủ hộ. Ta có thân nhân, có bằng hữu, có huynh đệ, có ân chưa báo, có cừu chưa trả.
- Sau đó, ta là người Ngọc Đường, là con dân Ngọc Đường, ta có trách nhiệm cùng thủ hộ. Thủ quốc hộ gia, thủ hộ cả dân tộc.
- Sau nữa, ta là một quân nhân Ngọc Đường, bảo vệ quốc gia, chính là bản tâm cả đời không đổi.
- Chỉ khi ta làm hết được những chuyện này, sau đó mới có thể nói đến hưởng thụ, nói đến tu luyện. Mới có thể có tử cách, trở thành một tu giả có tiềm lực trở thành Tiên Nhân.
- Cho nên bất kể ta làm gì, bất kể thủ đoạn, ta đều phải hoàn thành những chuyện này, còn chuyện sau đó, làm xong rồi lại tính.
- Ta cũng không chỉ khoác lác nói suông, cũng không phải đáng giả bộ kiếm tình cảm, ta thực sự nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, an tâm mà làm. Thậm chí, vì mục tiêu của ta, một số chuyện có chút ám muội thì ta vẫn cứ làm, không chút do dự mà làm tiếp/
Vân Dương thản nhiên nói:
- Như vậy, thì sao?
Vân Tiêu Dao chỉ thở dài.
- Hiện tại, hai tấm bảo đồ này, có năm phần là thật. Cũng có năm phần là giả.
Vân Dương nhẹ nhàng nói:
- Nếu là giả, càng không quan trọng. Nhưng nếu là thật... Như vậy, trong tay ta cũng chỉ có hai tấm mà thôi. Mà phần mật đồ này, theo ta suy tính, ít nhất cũng phải có sáu tấm hợp lại mới có thể tìm được nơi bí mật kia.
- Điểm này, ta đã sớm xác nhận, không thể nghi ngờ!
- Mặc khác, coi như chuyện này là thật, vậy mười mấy vạn năm qua, từ đầu đến cuối không ai có thể góp đủ. Coi như ta giữ lại, bảo tồn về sau, cũng không biết phải đến lúc nào mới góp xong.
- Nếu trước giờ không ai thu đủ, vậy coi như mười vạn năm nữa, chẳng phải ta cũng không thể tìm được chỗ bảo đồ chỉ hay sao?
- Đã như vậy, còn không bằng tận dụng làm việc khác như ta... Như vậy, có gì ghê gớm đâu cơ chứ. Người trong thiên hạ đều chạy theo như vịt, nhưng Vân Dương ta lại chưa để nó vào mắt.
Lời này, trực tiếp khiến Vân Tiêu Dao á khẩu không trả lời được, im lặng nửa ngày, cứ thế ngây tại chỗ.
Lại qua hồi lâu, mới gật gật đầu, thanh âm phức tạp đến cực điểm:
- Có lẽ, ngươi làm đúng. Nhưng cũng không thể phủ nhận một việc, là chính ngươi cũng đã xác định con đường phía sau a... Tương lai của ngươi không ở đây, cho nên ngươi muốn phòng ngừa chu đáo, trải đường cho ngày sao phải không?
Vân Dương trầm mặc một chút, nói:
- Nếu nói là trải đường cho tương lai, cũng chưa hẳn là đúng, chỉ có thể nói, có lẽ vậy.
Hắn nhe răng cười một tiếng, dương quang xán lạn, hòa thanh nói:
- Bất kể tương lai thế nào, điều ta muốn làm hiện tại... Chỉ là khi ta còn ở Ngọc Đường, những chuyện mà ta làm, coi như đến lúc ta rời đi, hoặc là ta chết đi, cũng không thẹn với lương tâm là được, chỉ thế thôi.
- Như vậy là đủ rồi.
- Đây cũng là truy cầu cao nhất của ta.
Vân Dương nói:
- Tạm thời mà nói, lại tư tưởng này rất vĩ đại. Nhưng khi ta làm được, sau đó rời đi, lúc trở lại lần nữa chưa biết chừng sẽ thau đổi chủ ý.
- Bởi vì, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác nợ ta, ta chưa nợ bất luận kẻ nào, quá khứ hiện tại, đều là như thế.
Vân Dương ưu nhã cười.
Vân Tiêu Dao nhìn Vân Dương cười, chỉ thấy trong lòng đầy vị phức tạp.
Sau một hồi lâu, nghiêm nghị nói:
- Có lẽ, ngươi không nợ bất luận kẻ nào,
Vân Dương đột nhiên thầm chua xót.
Nhìn vị trung niên trước mắt phong thần tuấn lãng này, trong lòng đột nhiên sinh cảm giác cảm khái khó chịu.
Có lẽ có một ngày, kho hắn rời đi, cả thiên hạ đều nợ hắn.
Chỉ có người trung niên trước mặt này, là hắn nợ đối phương!
Bản thân hắn, từ đầu tới giờ đều lợi dụng đối phương, giấu diếm thân phận của mình.
Mãi cho đến bây giờ, đối phương vẫn chưa từng nói qua, chưa từng nhắc đến.
Ngay cả gần đây nhất, khi đối phương hoài nghi hắn, thậm chí xác định hắn là Vân Tôn, nhưng đối phương vẫn không nói.
Mà vẫn giả bộ hồ đồ như trước, hoàn toàn cho hắn sự trợ giúp lớn nhất!
Đối phương không phải phụ thân của hắn a.
Nhưng... Đối phương thực sự đã coi hắn... Xem như nhi tử mà đối đãi!
Trong chớp mắt này, Vân Dương ngẩn cả người, ngây ra tại chỗ.
Vân Tiêu Dao đứng bình tĩnh một hồi, đột nhiên cười cứng ngắc, nói:
- Muộn rồi, ngủ đi.
Nói xong, quay người muốn rời khỏi.
- Chờ một chút...
Vân Dương vô thức kêu lên.
Vân Tiêu Dao dừng lại, thấp giọng nói:
- Sao vậy?
Vân Dương lại trầm mặc một chút, lúc này mới cười ngượng:
- Không có gì.
- Ừm, ngủ sớm đi.
Vân Tiêu Dao sải bước ra ngoài.
Cửa đóng lại.
Vân Dương vẫn đứng nguyên trong phòng, nhìn cửa phòng đóng lại. Hồi lâu sau, đều không động dù chỉ một chút.
- Nợ ngươi... Làm sao mới có thể bù?
Hắn thở thật dài.
Ngay vừa rồi, hắn có một xúc động muốn hành động, lại cuối cùng không thể biến thành hành dộng!
Hoặc là xúc động này, chính là đền bù duy nhất, giá trị nhất mà hắn có thể làm cho người kia!
Cutt!
Mật đồ da rồng!
Đao thương bất nhập!
Thủy hỏa bất xâm!
Tin tức nóng muốn nổ tung này, đem mục tiêu trực chỉ - Thiên Đường thành!
Tin tức này, trong thời gian ngắn truyền bá khắp thiên hạ, truyền đến trong tay mọi người, ai nấy đều không kịp chuẩn bị, thế nhưng vẫn say mê, vẫn miên man suy nghĩ.
Ngọc Đường triều đường ứng biến thần tốc, đã sớm hạ lệnh giới nghiêm, cho ra không cho vào.
Nhưng hiện thực lại là, người đi ra cực ít, còn những người không được vào... Lại cơ hồ đều vào.