Vân Dương nhíu mày hỏi:
- Sao lại cảm ơn?
- Ta biết tâm tư của ngươi!
Thượng Quan Linh Tú nói:
- Những gì ngươi làm cho Thượng Quan gia tộc, ta đều biết rõ. Ngay cả chuyện ban đầu ngươi tặng công pháp cho gia tộc chúng ta, càng về sau trực tiếp dạy bảo. Hiện càng đem bọn nhỏ đến bên cạnh Bảo Nhi... Hết thảy những chuyện này đều vì Thượng Quan gia tộc chúng ta.
Vân Dương cười ha ha:
- Linh Tú tỷ ngươi quá lời rồi, hết thảy chỉ là trùng hợp mà thôi, ta nào có nhiều ý nghĩ như vậy, nhất là hiện tại có sáu đứa nhỏ đến, chúng giúp được ta rất nhiều, sao lại thành ta giúp bọn nhỏ được, lời này không hợp lắm.
Nói xong liền muốn đổi đề tài sang hướng khác.
Thượng Quan Linh Tú lại không chịu, chân thành nói:
- Ta nói ta rõ là thực sự rõ, Bảo Nhi chính là người được Hoàng đế Bệ hạ yêu thương, mà hiện giờ thái tử làm điều ngang ngược, làm mất lòng người... Nếu Bảo Nhi có thể thuận lợi lớn lên, lại có mấy phần năng lực, vậy chuyện kế thừa hoàng vị cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Đến lúc đó, sáu đứa cháu nhỏ của ta là bạn cùng lớn lên của Bảo Nhi, dĩ nhiên trở thành người mà Bảo Nhi tín nhiệm nể trọng nhất, hoặc có thể nói là sớm trở thành thành viên tổ chức... Thực đến lúc đó, coi như Thượng Quan tướng môn có muốn suy sụp, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vân Dương trầm mặc một chút:
- Thế sự không có cái gì là tuyệt đối, nếu chẳng may kết quả không như mong muốn, hoặc là nửa đường có chuyện gì đó xảy ra, hiện tại sáu đứa nhỏ đã chuyển đến đây, chẳng khác nào đem Thượng Quan tướng môn trói chặt lên một chiến xa không thể lui bước. Thực sự chẳng may một cái, Thượng Quan tướng mon... Sẽ phải đứng trước cục diện còn nguy hiểm hơn bây giờ.
Thượng Quan Linh Tú bật cười lớn:
- Người sống một đời, làm chuyện gì cũng cần phải có lựa chọn, còn phải đứng thành hàng. Muốn có thu hoạch mà không bỏ ra cái gì, đó vốn là chuyện không có khả năng. Lần này coi như đánh cược, hơn nữa tính đến bây giờ, chúng ta đang chiếm ưu thế, coi như đến lúc đó tình huống có không như mong muốn, thì tối thiểu Thượng Quan gia chúng ta vẫn còn có sáu cái trụ cột, thế nào cũng không đến mức còn kém hơn hiện tại.
Vân Dương chỉ có thể gật đầu:
- Không sai.
Hai người yên lặng tiến lên, hộ vệ sau lưng bước theo từ xa, cũng không dám quấy rầy hay người.
- Kỳ thực chỉ cần bọn hắn mau chóng trưởng thành, ngươi cũng có thể nhanh chóng bỏ được mấy chuyện của Thượng Quan gia tộc, giải khai đống gông xiềng trên vai. Những gánh nặng kia đã đè lên vai ngươi quá lâu rồi.
Vân Dương biểu lộ cảm xúc, nhẹ giọng than thở:
- Trách nhiệm, nên chuyển giao thì chuyển giao. Trách nhiệm từ thời đại này nên truyền lại cho đời sau... Mà loại chuyển giao này, đối với ngươi mà nói, càng sớm lại càng tốt.
Lời này của Vân Dương, không thể nghi ngờ xuất phát từ chính nội tâm hắn, thực tình cảm khái thay Thượng Quan Linh Tú. Nhưng cũng chỉ dừng ở trên ý nghĩa hiện rõ trong lời nói, cũng không có ý nghĩa khác, thế nhưng lời này vào trong lỗ tai Thượng Quan Linh Tú, lại rõ ràng hiện lên hàm nghĩa khác.
Mau buông bỏ gánh nặng Thượng Quan gia? Giải khai gông xiềng trên người?
Chuyển giao trách nhiệm?
Càng nhanh càng tốt?
Thượng Quan Linh Tú không thể tránh khỏi suy nghĩ nhiều, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều...
Lời này của hắn có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ hắn cảm thấy... Hiện tại nàng đang có chút chậm trễ tuổi trẻ?
Cho nên mới an bài như vậy? Giúp nàng giải quyết vấn đề, để nàng không còn phải lo lắng gánh vác?!
Hơn nữa... Hắn nói càng nhanh càng tốt, đến cùng là có ý gì?
Là không đành lòng nhìn ta sống uổng sao?
Hay là... Hắn chờ không kịp nữa?
Thượng Quan Linh Tú càng nghĩ càng thấy như có hươu chạy trong lòng, gương mặt xinh đẹp đã sớm trở nên đỏ bừng, càng nghĩ càng đỏ, cổ lẫn tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Vân Dương thấy bản thân mới nói một câu, đã khiến nữ tướng quân xưa nay hiên ngang thiết huyết, đột nhiên biến thành thẹn thùng ướt át, trong lòng cũng hơi hồi hộp.
Ta nói thật lòng a... Lời nói thật, sao lại biến thành trêu chọc đến người ta?
Rốt cục là sao...
Vân Dương nhanh chóng hồi tưởng, lời vừa rồi của hắn cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt a, có vẻ như cũng không có vấn đề gì...
Chỉ thấy Thượng Quan Linh Tú phiền muộn thở dài, thanh âm trầm giọng:
- Đúng vậy, ta cũng muốn... Sớm... Bỏ phần trách nhiệm này xuống...
Nàng nghĩ đến khi mấy đứa cháu nhỏ của mình còn cách lúc có thể gánh trách nhiệm còn phải mấy năm, tâm tình không chịu được lại lần nữa thấp xuống.
Mấy năm a.
Là mấy năm a!
Giờ nàng đã hai ba, qua mấy năm nữa lại lớn đến nhường nào?
Vân Dương hiện tại bao lớn? Mấy năm nữa, tâm cảnh há có thể không biến hóa?
Còn Kế Linh Tê kia, chẳng lẽ cứ bỏ mấy năm này trôi không? Trong mấy năm này, chỉ cần đối phương tiến thêm một bước...
Như vậy bản thân nàng chẳng phải không còn chút hy vọng nào?
Cũng không thể... Gả thành thiếp a?
Càng nghĩ như vậy, Thượng Quan Linh Tú lại thấy sa sút.
Lúc Vân Dương hoàn hồn lại nhìn qua, Thượng Quan Linh Tú không khỏi lại khổ tâm, chớ nói gia hỏa này không hiểu phong tình, coi như hắn có hiểu, nhưng lúc này... Nàng lại không thể bước qua một bước này.
Ai, kỳ thực nếu như hắn có thể vĩnh viễn tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu phong tình, chưa hẳn đã không phải là một chuyện tốt...
Tốt nhất cứ si ngốc về mặt này một chút... Như thế là tốt nhất!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Thượng Quan Linh Tú lại cảm thấy ý nghĩ của mình thực sự hão huyền, tự cho là đúng, chỉ là người si nói mộng.
Thân phận chân thật của người trước mắt là vân tôn, là trí tôn a!
Người khác có thể không hiểu phong tình, thế nhưng vị vân tôn này lại chẳng nhẽ không hiểu sao?
- Vân tiểu đệ, nếu ngươi rảnh rỗi, không bằng uống mấy chén với tỷ tỷ a?
Thượng Quan Linh Tú dứt khoát bỏ xuống hết thảy tâm sự trong lòng, trực tiếp mở miệng yêu cầu, trong nháy mắt liền khôi phục tư thái hiên ngang.
Nếu như sau này đã không thể nắm chắc, mọi thứ đều là hư vô mờ mịt, như vậy không bằng trân quý những gì trước mắt, nắm chắc những gì đang có.
Sáng tạo chút thời gian cùng điều kiện ở chung cho hai người.
Chuyện là do người làm, chưa hẳn đã vô vọng, cho dù cuối cùng phải thất vọng, nhưng về sau tuổi già cô đơn, cũng sẽ có một đoạn thời gian đáng nhớ đề hổi ức, như vậy cũng tốt.
- Linh Tú tỷ chủ động mời, tiểu đệ cầu còn không được!
Vân Dương thở dài một hơi, thầm nghĩ:
- Nếu nói đến uống rượu, cái này không có ai am hiểu hơn ta rồi. Chỉ cần không nói chuyện tình cảm, nói gì cũng được. Giang hồ triều đình ta đều có thể nói ra bông ra hoa với ngươi...
- Đi đi đi, nhân gian buồn khổ, hôm nay không say không nghỉ.
Thượng Quan Linh Tú thở dài.
- Đương nhiên đương nhiên!
Vân Dương nhìn sắc mặt Thượng Quan Linh Tú, cảm thấy vị đại tỷ này có vẻ không được vui vẻ lắm.
Chắc là có chuyện gì đó khó mà mở miệng, muốn mượn lực rượu để nói với hắn?
Lại hoặc là chỉ thuần túy vì cảm thấy muốn phát tiết một chút?
Nhưng mặc kệ là thế nào, Vân Dương cảm thấy bản thân nghĩa bất dung từ, phải quyết tiến không lui.
Thượng Quan Linh Tú khôi phục lại tác phong thoải mái, sải bước về trước, thẳng tiến tới tửu lâu xa hoa nhất Thiên Đường thành, Phiêu Hương lâu.