Mục lục
Ta Là Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Như Lan cười khổ:

- Cho nên ta mới không thể không làm ác nhân! Số ta đã định, phải chịu thống khổ cả đời, chẳng lẽ còn muốn ta trơ mắt nhìn ngươi, nhìn muội muội duy nhất của hắn cũng phải thống khổ cả đời a?

Kế Linh Tê ngơ ngẩn một chặp.

Nàng hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như vậy, hết thảy cũng chỉ mấy câu đơn giản, Lan tỷ đã thay nàng giao phong với Thượng Quan Linh Tú không chỉ một lần.

- Thế nhưng...

Kế Linh Tê lẩm bẩm:

- Không có... Những biện pháp khác sao?

Nguyệt Như Lan đưa tay ôm tráng, im lặng không nói.

Nha đầu ngốc này, thứ này có thể mở lối riêng, tìm phương pháp khác sao?

Tranh giành, có lẽ sẽ hối hận, nhưng không tranh, nhất định sẽ hối hận cả đời!

...

Vân Dương bởi mất máu quá nhiều, tâm lực quá độ mà lâm vào hôn mê.

Thu Kiếm Hàn được máu tươi của Vân Dương tẩm bổ, may mắn giữ được một mạng, thế nhưng vẫn lâm vào hôn mê.

Hai đại nhân vật của Ngọc Đường đều hôn mê, nhưng chiến sự cũng không bởi hai người họ hôn mê mà dừng lại!

Hoặc phải nói, trận chung cực chi chiến của hai nước, sẽ không bởi bất luận chuyện gì, bất luận kẻ nào mà dừng lại!

Trên thực tế, từ lúc Thu Kiếm Hàn được cứu, đại chiến giữa hai nước vẫn chưa từng ngừng một giây. Ngoài thời gian quan tâm Lão Nguyên soái, toàn bộ thời gian còn lại của Phó Báo Quốc đều đặt trên chiến trường, bày binh bố trận, dốc toàn lực chống cự Đông Huyền, may mà ngày đó có Lão Nguyên soái tranh thủ thời gian, Phó Báo Quốc mới có thể lợi dụng thời gian này mà bày địa thế, nếu không căn bản không thể quần nhau nổi với đại quân Đông Huyền.

Mà điều may mắn nhất mà Phó Báo Quốc cảm thấy, đó chính là: Tựa như từ khi đánh bại Thu Kiếm Hàn, Hàn Sơn Hà cũng chưa từng xuất thủ qua.

Chiến đấu hiện tại, toàn bộ là do Chiến Ca chỉ huy.

Mặc dù Chiến Ca cũng là người nổi danh trên danh tướng bảng, chiến pháp cực kỳ sắc bén, bàn về bày mưu tính kế cũng không kém Hàn Sơn Hà. Thế nhưng Phó Báo Quốc vẫn luôn cảm thấy, hắn có thể dựa vào binh lực hiện tại mà ứng phó kiên trì.

Nếu như nhất định phải nói nguyên nhân, nói chung cũng hẳn bởi vì, chỉ cần không phải đối mặt với Hàn Sơn Hà, không phải dấn thân vào sóng triều ba lãng, vậy hắn cũng không cần phải cảm nhận cảm giác không thở nổi!

Đúng vậy, khi đối mặt với Hàn Sơn Hà, hắn luôn có một cảm giác bị đè đánh, vô cùng bị động.

Thế nhưng hiện tại, cho dù binh lực mà hắn có thể dùng cũng có hạn, so với đối phương cũng chỉ bằng một phần bốn, nhưng hắn luôn cảm thấy thêm một phần nắm chắc, càng thêm một phần tự tin, tự cảm thấy bản thân sẽ không thể thất thủ, càng không có trực giác phải bại!

Sự thực cũng như phán đoán, trong chiến cuộc, Chiến Ca vô tình để xuất hiện một đạo lỗ hổng, lỗ hổng này thậm chí không thể coi là lỗ hổng, chỉ là một chút khoảng cách khó tránh, Phó Báo Quốc luôn có thể nắm bắt chuẩn xác, sau đó tiến hành phản kích, hoặc là nhân cơ hội ổn định trận cước, ổn định tình thế nguy hiểm của phe mình.

Tình thế tuy càng lúc càng bất lợi với Ngọc Đường, bởi vì trong chiến đấu, binh lực Ngọc Đường kịch liệt giảm xuống. Muốn lấy ít địch nhiều, sao có thể không bỏ ra cái giá tương đương? Nhưng Phó Báo Quốc vẫn có thể giữ ổn, thời gian kiên trì đã vượt ngoài mong muốn, sau đó có thể tiếp tục chèo chống thêm một ngày, cũng đã là kiếm lời. Mỗi chèo chống một ngày, phần thắng sinh cơ của Ngọc Đường của Ngọc Đường lại lớn thêm một phần!

Phó Báo Quốc không còn tính nhiều nữa, đem thiết kỵ của mình phân thành ba đội, thay nhau xuất kích, Báo Quốc tàn quân cũng gây dựng lại hai đội, cũng cùng nhau phụ trợ thiết kỵ xuất kích. Trừ cái đó ra, Phó Báo Quốc lại đem cao giai tu giả kết thành một đội tiên phong.

Nhóm người này do ba người Bạch Y Tuyết, Phương Mặc Phi cùng Vân Hầu suất lĩnh, thay nhau trùng kích trận địch!

Phải nhắm chuẩn sở hở trong chiến thuật của đối phương, mới có thể triển khai thế công, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo mỗi lần trùng kích, đều có thể tạo thành phá hư khổng lồ, đồng thời tận lực giảm bớt thiệt hại quân số.

Hiện nay, Phó Báo Quốc đã dần nhận ra ưu thế của mình ở đâu.

Binh lực, chiến lực hắn có thể không bằng, nhân cố cũng không bằng, tổng thể rớt lại phía sau rất rất nhiều. Thậm chí phòng tuyến của hắn cũng tràn đầy nguy hiểm, tùy thời đều có thể bị đối phương triệt phá.

Nhưng mà... Ưu thế lớn nhất của hắn, chính là có ba siêu cấp cao thủ tọa trấn.

Bạch Y Tuyết!

Thiên Ngoại Vân Hầu!

Phương Mặc Phi!

Võ lực ba người này, trong trăm vạn người đại chiến ở đây, không người có thể địch!

Cái này cũng là át chủ bài, vốn liếng hùng hậu nhất của hắn.

Phó Báo Quốc trở mặt chạy ra:

- Cái này... Cái kia, mấy cái... Hỗ trợ ta lại xông trận...

Lúc này, Bạch Y Tuyết là xui xẻo nhất.

Phàm là có loại chuyện này, mười lần thì có tới bảy lần là hắn dẫn đội, ai bảo tu vi hắn là cao nhất, cao đến không hợp thói thường!

Hơn nữa... Còn có nguyên nhân khác...

- Đại ca, vừa rồi ta mới đi rồi a...

Càng lúc, Bạch Y Tuyết càng không khách khí với Phó Báo Quốc, ngay cả đại soái cũng không gọi, trực tiếp gọi đại ca, bị một Thiên cảnh cao thủ gọi đại ca, Phó Báo Quốc thực sự nên phải cảm thấy vinh yên mới đúng!

- Khục, tình huống của Lão Nguyên soái có chút không ổn định...

Vân Hầu nói:

- Ta có chút không yên tâm, vạn nhất...

Lời Thiên Ngoại Vân Hầu còn chưa dứt, Bạch Y Tuyết không nói hai lời đen mặt xông ra.

Một câu chưa nói xong, đã lập tức khiến Bạch Y Tuyết nghẹn họng không nói được lời nào: Thu Kiếm Hàn dưới sự bảo hộ của hắn mà bị trọng thương a.

Một chiêu này, bách thử bách nghiệm...

- Lão Phương, trận tiếp theo đến lượt ngươi lên a?

- Lão Bạch a...

Phương Mặc Phi thổn thức:

- Công tử còn đang hôn mê bất tỉnh, ta thực không yên lòng, chẳng may lại bị người bắn lén một tiễn đâu...

Kết quả là Bạch Y Tuyết lại nghiêm mặt xông ra.

Trong lòng chỉ muốn chửi thề: Người a, không nên nắm bím tóc mà mãi không buông như thế chứ... Cũng bởi chút chuyện như vậy, hiện tại trực tiếp đem đại gia như người ở mà sai bảo... Lẽ nào lại như vậy!

- Nhớ năm đó, Bạch Y Tuyết ta cũng là ngươi có tiếng trên giang hồ, chớ nói chi hiện tại...

Bạch Y Tuyết khổ sở thầm phàn nàn.

- Ai... Năm đó ta bảo vệ người kia... Một đường thân kinh bách chiến đến tận địa đầu, trên người chằng chịt vết thương, kém chút phải chết... Thế nhưng người ta bảo vệ, ngươi đoán thế nào?

Vân Hầu hỏi.

- Ta không đoán, ta dẫn đội đi là được.

Bạch Y Tuyết bừng bừng xông ra.

- Ngươi a, thực sự không thể để phạm sai lầm!

Đây là cảm ngộ mà Bạch Y Tuyết rút ra từ một lần này.

Bị nắm bím tóc, vậy thời gian tới cũng đừng mong xoay người a!

...

Mặc dù tình huống đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng chủ soái như Phó Báo Quốc vẫn không thể yên ổn, càng thêm không hiểu: dựa vào tình thế hiện tại, chỉ cần Hàn Sơn Hà lại dồn sức thêm một chút, đột phá Thiên Huyền nhai, tiếp đó liền có thể thuận thế quét ngang Ngọc Đường, có thể nói không còn trở ngại.

Cái này cũng đồng nghĩa... Đem sự nghiệp khai cương khoách thổ của Ngọc Đường, bắt vào trong tay!

Thậm chí, vị trí bá chủ Đông Huyền đại lực, cũng từ nay thành lập, nhất lao vĩnh dật.

Nhưng hết lần này tới lần khác, trong thời khắc mấu chốt này, đột nhiên Hàn Sơn Hà lại không thèm để ý.

Đem mọi chuyện đều giao cho Chiến Ca!

Còn bản thân hắn thì nhàn nhã uống trà.

Hắn có ý gì?

Phó Báo Quốc cảm thấy: Chuyện này thực sự không thể hiểu nổi!

Nếu đổi lại là hắn, thế nào cũng không thể không tiếp tục thừa thắng xông lên?

Coi như Hàn Sơn Hà muốn luyện binh, muốn bồi dưỡng người thừa kế, cũng không cần phải dùng thời khắc mấu chốt này để luyện binh chứ?

Dạy đồ đệ, dạy truyền nhân y bát xác thực trọng yếu, nhưng thực sự cần phải rèn luyện lúc này sao?!

Nói dễ nghe một chút, là vì nhỏ mất lớn. Còn nói khó nghe một chút, chính là làm hỏng quân cơ, tội không thể tha!

Hơn nữa, cũng tương đương với công lao khai cương khoách thổ, chắp tay tặng Chiến Ca!

Điều này khiến Phó Báo Quốc càng thêm khó hiểu.

Hàn Sơn Hà, bị lừa đá sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK