Sau khi chăm chú nhìn kỹ, đã thấy không ít người trong đó lại đều là người quen, lại là ba nhà trong tứ đại gia tộc Xuân Hạ Thu Đông.
Hiển nhiên người tới cũng không nghĩ tới, tinh anh tam đại gia tộc lại có thể tụ tập ở đây nhiều như vậy, bọn hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn mai phục hắn sao?
Người tới không nhịn được mà quay người nhìn lại biển ngoài cửa, trên mặt hiện lên thần sắc kinh nghi bất định.
Rốt cục đây là Vân phủ... Hay là nhà nào trong tứ đại gia tộc?
Dù sao đội hình ba mươi tên Huyền giả cao giai cũng thực quá dọa người, người tới coi như tự cao tu vi siêu tuyệt, nhưng cũng không thể nắm chắc đối mặt nhiều cao thủ như vậy, một khi đại chiến bộc phát, vậy hắn đừng mong có thể toàn thân trở ra!
Mà mấy vị cao thủ cửu trọng trong tam địa gia tộc mắt thấy bộ dạng người tới cũng biến sắc, “Hô” một cái đứng lên, một người trong đó kinh ngạc nói:
- Nguy huynh? Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?
Vị Nguy huynh gãi gãi đầu, một bộ hòa thượng ngốc không sờ thấy nào:
- Ta tới đây có ít chuyện... Mấy người các ngươi là...?
Giờ khắc này, song phương hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều chứa một bụng câu hỏi.
Thiếu nên áo đen Cổ Cổ bên cạnh liếc loạn:
- Đại sư huynh, những người này là ai? Tại sao lại hội tụ ở đây?
Vị Nguy huynh thấp giọng nói:
- Bọn hắn là người tứ đại gia tộc Xuân Hạ Thu Đông, mỗi người ở đây đều là cao thủ nhất đẳng, chút nữa không thể hành động thiếu suy nghĩ, nói chuyện càng phải cẩn thận.
Con mắt Cổ Cổ đảo một vòng, trực tiếp mở miệng nói:
- Xin hỏi tại sao các vị tiền bối tập trung ở nơi này? Không biết có thể thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của tiểu đệ hay không?
Một vị cao thủ Xuân gia nghe vậy nhíu mày, cũng rất cẩn thận đáp lại:
- Nguy huynh, xin hỏi vị này là?
Vị “Nguy huynh” kia cười bất đắc dĩ:
- Đây là tiểu sự đệ của bỉ nhân, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu có đắc tội các vị... Ha ha, mong các vị rộng lòng tha thứ.
Tất cả mọi người đều miễn cưỡng cười cười.
Đám người tụ tập ở đây, mục đích không phải gì khác chính là bởi tứ đại công tử truyền tin, nói nơi này có cao thủ bồi dưỡng ấu thú đột phát cực hạn, các nhà với tâm lý thử một lần nên tới đây, mặc dù thí nghiệm chưa được chứng minh, nhưng việc liên quan trong đó lại rất lớn, nếu thực sự có thể bồi dưỡng thành công, tất sẽ cải biến cách cục hiện tại trên toàn đại lục, có thể nói là đại sự trong đại sự, nếu thực chứng minh, chớ nói đáp lại vấn đề của thiếu niên kia, trực tiếp động thủ sát nhân diệt khẩu mới là đúng đắn.
Nhưng mọi người vẫn còn biết, vị “Nguy huynh” trước mắt này lại đạt đến trình độ mười thành đại viên mãn, đằng sau càng có đại tông môn làm chỗ dựa, không phải muốn động là có thể động ngay được. Nếu chỉ có hắn không thôi, chuyện bồi dưỡng ấu thú can hệ trọng đại, ở đây có ba mươi vị cao thủ nhất đẳng, nếu tề tâm hợp lực, cũng có thể giải quyết người này, chỉ cần làm sạch sẽ, coi như tông môn đó muốn truy cứu, cũng khó có thể tìm manh mối!
Nhưng, người này ngoài thực lực bản thân ra, càng có một đầu linh thú cửu phẩm đỉnh phong làm tọa kỵ!
Hơn nữa còn là linh thú phi hành!
Một người một chim này liên thủ, chiến lực cơ bản có thể vượt qua mười thành đại viên mãn một cấp độ. Mặc dù tam đại gia tộc cũng có thể ám sát, nhưng cái giá phải bỏ ra thực vô cùng thảm trọng.
Cho dù tam đại gia tộc nói đồng khí liên chi, trong chuyện này lại càng ở một phe, nếu thực phải bỏ ra cái giá lớn như vậy, lại vô duyên vô cớ vơ lấy một kẻ thù mạnh mẽ, thực sự không đáng, ít nhất trước mắt còn chưa biết chủ nhân nơi đây thực có năng lực bồi dưỡng Huyền thú hay không, đương nhiên là không thể hành động thiếu suy nghĩ!
- Lần này đám người chúng ta đến Thiên Đường thành du ngoạn.
Một người gượng cười:
- Trùng hợp là mấy vị công tử nhà ta đều ở đây, mọi người thuận đường nên tới thăm một chút. Còn chuyện khác, cũng không có nữa, vị tiểu công tử này không biết còn chỗ nào hiếu kỳ? Chúng ta có thể giải đáp từng cái.
Cổ Cổ tính quái nói:
- Nói thì nói như thế, có điều tại hạ cũng từng tới Thiên Đường thành, khi đó đúng là bốn vị công tử cũng ở nơi đây, nhưng tại sao khi đó các vị tiền bối lại không đến... Lần trước ta rời đi, hết thảy cũng mới được mấy ngày a, các tiền bối đột nhiên lại tới... Ha ha...
Một vị lão giả gầy gò Xuân gia thản nhiên nói:
- Chúng ta tới đây, cũng chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên gặp hai vị, trên đời này nếu như không có chuyện trùng hợp, chẳng phải sẽ vô vị hơn nhiều sao? Coi như chúng ta tới đây là vì có chuyện khác, hình như cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo với tiểu công tử đây đi...
Hiển nhiên, đối với việc truy hỏi đến cùng của Cổ Cổ, khiến những người ở đây đều cảm thấy phiền phức.
Tất cả mọi người đều là người có thân phận địa vị, ngươi hỏi như vậy, xem chúng ta là cái gì?
Cổ Cổ bị lơ, lại cũng không giận, lại nói:
- Quả nhiên là trùng hợp, nhưng các vị lại không có quan hệ với tại hạ. Có điều chủ nhân nơi đây, Thiên Ngoại Vân phủ Vân công tử lại có quen biết với tại hạ.
Hơn ba mươi người đều sững mặt.
Người là bạn của Vân Dương?
Ngay lúc này, đột nhiên có một thanh âm ngạc nhiên kêu lên:
- Cô cô?
Đám người sững sờ.
Cô cô?
Chẳng lẽ có bồ câu từ đâu bay tới?
Đã thấy Vân Dương mặc một bồ tử bào, tiêu sái phiêu dật mang theo nụ cười tinh khiết bước ra, tử bào phiêu động, tự lộ ra một cảm giác thần bí.
Vân Dương vừa nhìn thấy Cổ Cổ, lại nhìn thấy vị đại sư huynh này, lập tức lóe lên một loại nguy cơ.
Hắn sao có thể không biết phiền phức đã tới?
Nhưng hắn nên giải quyết cái phiền phức này thế nào đây a?
Vân Dương chỉ có thể đi một bước lại xem một bước. Lựa chọn tốt nhất hiện tại, đương nhiên là phải đi ra...
- Cô Cô... Thực là ngươi! Ta còn tưởng là ta nhìn nhầm a!
Vân Dương cười ha ha một tiếng, thần sắc vui vẻ đến cực điểm:
- Mấy ngày nay ta nhớ ngươi muốn chết... Hôm đó ta tỉnh lại, đã không thấy ngươi đâu, tại sao ngươi rời đi mà không gọi ta dậy...
Da mặt người nào đó rất dày, ngôn từ mập mờ, lời nói ẩn giấu thâm ý, khiến người nghe không kìm được phải liên tưởng!
Vân Dương còn chưa dứt lời, lập tức tiến lên ôm bả vai Cổ Cổ, hiển nhiên sau khi dùng ngôn ngữ đùa giỡn, còn muốn động tay động chân.
Cổ Cổ nhanh chóng lách người, cả giận nói:
- Vân Dương, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy, ngươi tôn trọng một chút cho ta!
Vân Dương thấy thế cũng vội vàng thu tay, khá là xấu hổ cười nói:
- Vừa rồi đúng là không chú ý, chung quanh ta sao lại có nhiều người như vậy, ngày thường trong nhà ta rất ít người a, ngoài ý muốn ngoài ý muốn... Ha ha, chờ lúc không có người...
Đại sư huynh đến bên đã sớm trợn mắt há mồm, ngạc nhiên tại chỗ.
Cái này... Có ý gì?
Ta nhớ ngươi muốn chết... Là sao? Chẳng nhẽ đúng là tương tư khắc cốt ghi tâm?
Vậy hôm đó ta tỉnh dậy, đã không thấy ngươi đâu... Lời này có ý gì?!
Tại sao ngươi rời đi mà không gọi ta dậy... A, chuyện này là thế nào?
Lần trước... Chẳng nhẽ hai người ngủ chung giường? Nếu không sao lại vậy!
Vừa tới liền ôm ấp... Cái này, đã thân thiết đến mức này rồi sao?
Ngày thường trong nhà ta rất ít người... Chẳng nhẽ chuyện động tay động chân đã trở thành hình thức khi hai người ở chung?!
Chờ lúc không có người? Lúc không có người... Muốn làm gì?
Trên đầu đại sư huynh cắm đầy dấu chấm hỏi, càng nghĩ càng thấy khủng bố.
Chuyện này, quả là càng suy nghĩ càng đáng sợ
Lại thấy gương mặt anh tuấn tiêu sái, phong lưu phong khoáng của Vân Dương, thân thể thẳng tắp như cây tùng cây bách, trong ánh mắt, tựa như Bách Trượng hồ thâm sâu chất chứa...
Thế tục có công tử, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ, lời khen này hoàn toàn xứng đáng.
Nếu tiểu sư muội của hắn mà đổi lại nữ trang, khôi phục bản tướng, đúng chung với vị Vân công tử này thực đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ!
Cái gọi là châu liên hợp bích, hoàn mỹ phù hợp, cũng chỉ như vậy là cùng.
Nguy huynh sờ cằm, như có điều suy nghĩ.
- Họ Vân!
Cổ Cổ tức đến biến sắc:
- Ngươi bớt nói lung tung! Thân phận lần trước của ta là sứ giả. Ngươi hồ ngôn loạn ngữ, rắp tâm muốn làm gì?
Vân Dương gật đầu như gà một thóc:
- Đương nhiên đương nhiên, chính là sứ giả a, ngày đó ngươi có nói với ta, đó là thân phận bên ngoài của ngươi, ta biết.
Thần sắc trên mặt mọi người càng mờ ám.
- Lúc ấy mọi người còn gọi nhau là huynh đệ, từ biệt nhiều ngày, Vân công tử đối đãi với huynh đệ thế sao?
Cổ Cổ cố gắng muốn cứu vãn hình tượng, ra vẻ phóng khoáng nói.
Chỉ có điều, nàng càng ra vẻ phong khoáng, càng lộ vẻ bất thường.
- Đương nhiên đương nhiên!
Vân Dương nháy nháy mắt:
- Cổ huynh đệ, chúng ta từ biệt nhiều ngày, đừng tức giận? Ta đúng là đã nghĩ nhiều, tới tới tới, khó có dịp ngươi đến đây, ta mời ngươi uống một chén trà... Là ta chuyên môn hái cho ngươi...
Nghe mỗi câu của hắn, đều đang tận lực khiến người hiểu nhầm, sắc mặt Cổ Cổ tức giận đến đỏ bừng:
- Vân Dương, ngươi hèn hạ! Ngươi vô sỉ!
Vân Dương ha hà cười vui, có vẻ như cưng chiều nói:
- Đúng đúng, ta hèn hạ ta vô sỉ, ta còn cố tình gây sự a!
Đám người tam đại gia tộc không nhịn được đều cười nhỏ, đều là lão làng giang hồ, có ai không nghe ý trêu tức trong đó.
Khuôn mặt Cổ Cổ càng tức đến vặn vẹo, oán hận nói:
- Vân Dương, ngươi là tên hỗn đản!!
Vân Dương sững người, im lặng, một hồi lâu sau, ánh mắt có chút sầu não nhìn Cổ Cổ, khóe miệng lộ ra một nụ cười băng lãnh công thức hóa, tựa như nhận được đả kích cực lớn, thản nhiên nói:
- Cổ huynh đệ, ngươi... Là...
Cổ Cổ vẫn tức giận đến thở vù vù, nhắm mắt lại, trầm thấp hung ác nói từng chữ:
- Vân Dương, đừng có làm bẩn danh dự ta!
Vân Dương cũng lập tức lộ ra một nụ cười như muốn thận trọng tránh xa vạn dặm, ngửa đầu, trầm giọng nói:
- Danh dự của Cổ huynh đệ, vi huynh đương nhiên sẽ toàn lực giữ gìn, cái này không cần Cổ huynh đệ liên tục nhắc nhở, thôi, ngươi đi đường xa mà đến, cho ta chút mặt mũi, để ta chiêu đãi một chén trà xanh, sau đó muốn nói gì thì nói.
Hắn cao ngạo ngẩng đầu, tựa như chúa sơn lâm nhận hết thương tổn, nhưng vẫn liều mạng duy trì tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của bản thân, có chút lạnh nhạt giương cằm:
- Ta hiểu rõ, hai nước tranh chấp, ngươi ta là đối địch, cái gọi là đạo bất đồng bất tonwg vi mưu, nếu ngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cho... Vậy thì mời tự tiện.
Hắn lãnh đạm cười cười, chỉ một ngón tay, nói:
- Cửa lớn, ở bên kia. Ra khỏi cửa lớn, đi về phía nam chính là cửa thành, xin cứ tự nhiên!
Bộ dạng của hắn, rất giống một đôi tiểu tình nhân đang chơi trò giận dỗi.