- Sư phụ, đỉnh núi sắp tới, chính là sơn môn Cửu Tôn phủ.
Giang Lạc Lạc chỉ về phía trước.
Một chỉ này, sắc mặt Cam Thiên Nhan đột nhiên biến đổi, ngưng thần nói:
- Phía trước có cao thủ đến, tốc độ của người này, đời này hiếm thấy…
Thấy chuyện bất thường, sư đồ hai người vội vàng né tránh.
Nhưng, có vẻ như không còn kịp, chỉ thấy một người bay tới, tốc độ nghe mà rợn người, thậm chí xung quanh còn tạo thành vết nứt không gian, có điều, dáng bay lại hơi quỷ dị khó hiểu.
Người tới dùng tốc độ không gì sánh kịp, bay thẳng tới chỗ Cam Thiên Nhan.
Cam Thiên Nhan giận tím mặt, mày liễu dựng lên:
- Người này thực ngông cuồng…
Còn chưa kịp nói hết, người tới vẫn không đổi thế, ngang nhiên đánh tới.
Cam Thiên Nhan hít sâu một hơi, hai tay giơ lên!
Thải Phượng Bổ Thiên thủ!
Chiêu này chính là bí mật bất truyền của Phượng Minh môn, đương đại cũng chỉ có hai người Cam Thiên Nhan cùng tát môn Bình Tung Nguyệt nắm giữ, vô luận đối mặt với công kích gì, kể cả là đối thủ mạnh hơn một giai vị, Cam Thiên Nhan cũng có thể bảo toàn không sợ!
Tốc độ của người tới vốn kinh người, nhưng thế công lại càng thêm quỷ quyệt, hoàn toàn không để ý tới Thải Phượng Bổ Thiên thủ cường thế đánh tới, trực tiếp dùng đầu tiếp lấy tay Cam Thiên Nhan, tiến tới dùng sức đẩy mạnh.
Cam Thiên Nhan sợ hãi: Đấu pháp này? Là sao?
Cam Thiên Nhan không rõ cho lắm, nàng tụ toàn lực, thế nhưng vẫn cảm thấy bàn tay lạnh buốt, lực đạo kinh người mà đối phương truyền đến, sinh sinh đẩy nàng bay về sau.
Hơn nữa vậy còn chưa đủ lạ, sau khi đầu của đối phương cường thế trùng kích, còn tiếp tục xoay tròn đẩy tay của nàng.
Công pháp gì mà quỷ dị tới vậy? Sao có thể cứ mãi xoay tròn như thế?!
Cam Thiên Nhan ngưng thần định khí, chú mục nhìn tới, chỉ thấy một bộ tóc dài rối tung, thân thể quay tròn, thỉnh thoảng lộ khuôn mặt, một đôi mắt trắng như cá chết, gắt gao nhìn Cam Thiên Nhan.
- Ngô Dự!
Cam Thiên Nhan nhận ra đối phương, kinh ngạc kém chút bật thốt thành tiếng.
Tu vi của Ngô Dự, từ bao giờ mà mạnh như vậy?
Hơn nữa… từ khi nào hắn luyện công phu quái dị như vậy?
Cái này…
Trong lúc suy nghĩ, đã thấy lực đẩy của đối phương dần giảm bớt.
Cam Thiên Nhan gầm thét một tiếng, một tay bắt lấy đầu đối phương, vận dụng Thiên Địa Tù Lung tới cực hạn, tiếp đó đẩy mạnh về trước, thầm nghĩ: Chiêu pháp của ngươi có quỷ dị đến mấy, nhưng đầu cũng là điểm yếu hại, ta trực tiếp đánh nát đầu ngươi, xem ngươi còn có thể làm được gì!
Thế nhưng, dù bắt được đầu của đối phương, hơn nữa còn thêm Thiên Địa Tù Lung khống chế, thân thể đối phương vẫn tiếp tục xoay tròn!
Chỉ trong nháy mắt, Cam Thiên Nhan trơ mắt nhìn thân thể đối phương xoay tròn mười bảy mười tám vòng, sau đó, bộp một tiếng, gãy đoạn.
Đầu tiếp trong tay nàng, còn thân thể tiếp tục xoay tròn rơi xuống…
- Con mẹ nó!
Băng sơn mỹ nhân Cam Thiên Nhan cả đời dịu dàng động lòng người, lại không nhịn được mà buông lời nói tục!
Lực lượng mạnh như vậy, tốc độ khủng như vậy, kết quả xoay mấy vòng trong tay nàng rồi mất đầu?!
Không nhịn được mà khẽ buông tay, đầu Ngô Dự liền rơi xuống.
Lập tức lại phải duỗi tay, hút cái đầu kia trở lại. Nhịn cảm giác buồn nôn, mở mắt nhìn lại.
Chỉ thấy ánh mắt Ngô Dự trắng dã như cá chết, không có nửa điểm ánh sáng.
- Ngô Dự… kỳ thực sớm đã chết?!
Cam Thiên Nhan hơi chút kinh dị, nhẹ buông tay, đầu Ngô Dự lại vô lực rơi xuống.
- Ngô Dự đã sớm bị người giết, người kia thuận tay ném thi thể ra ngoài… nhưng phải là cao thủ cỡ nào, mới có thể có vĩ lực khủng bố như vậy?!
Giờ khắc này, Cam Thiên Nhan cảm thấy không rét mà run, tâm can chấn động!
Trong thiên hạ này, còn có thể có tồn tại như thế!
Nàng vốn cũng là cường giả đỉnh tiêm.
Nhưng so với người này, còn phải cách bao xa nữa!
Quay đầu nhìn lại, không khỏi khẽ chấn động:
- Lạc Lạc đâu?
Đang nhìn quanh, đã thấy Giang Lạc Lạc phi thân bay lên, cầm một chiếc nhẫn không gian trong tay, yêu thích không rời:
- Sư phụ, Ngô Dự này dù sao cũng là cường giả Thánh vương, trong này hẳn cũng có chút đồ tốt đi…
Khóe miệng Cam Thiên Nhan khẽ co quắp.
Cái tên đồ đệ tham tiền này, ngươi biết Ngô Dự kia có lai lịch gì không? Tùy tiện động thủ lấy chỗ tốt…
Còn chưa kịp nói, phía trước lại có một người, dùng tốc độ như cuồng phong bạo vũ vọt tới trước Cam Thiên Nhan!
Cam Thiên Nhan đã có kinh nghiệm, không dùng bất cứ chiêu thứ, chỉ lấy Huyền khí hùng hậu để cản lại.
Quả nhiên, thế tới của đối phương dù mãnh liệt, nhưng hậu kình lại không đủ, chỉ xoay tròn thêm một thoáng, liền đã đứt cổ dừng lại, tương tự Ngô Dự, kẻ này cũng đã chết từ trước.
Cam Thiên Nhan nhìn diện mục người tới, ngạc nhiên nói:
- Đoàn Thiên Xung!
Đệ nhất cao thủ cùng tát môn Thất Tinh môn, thế mà đều chết ở đây, thậm chí ngay cả thi thể cũng bị ném đi…
Thế nhưng kinh hỷ còn xa xa không dừng lại, lần lượt tới tiếp, tất cả cao thủ tới tham dự tranh đoạt Thiên Vận kỳ, từng người từng người bay tới, Cam Thiên Nhan tiếp lấy từng người, về sau trực tiếp chết lặng… Giang Lạc Lạc lại cao hứng bừng bừng, chẳng những thu được một nắm không gian giới chỉ, còn có hai cái không gian thủ trạc…
- Phát tài phát tài…
Giang Lạc Lạc cực kỳ cao hứng:
- Sư phụ, hết thảy có hai mươi hai kiện không gian trữ vật.
Cam Thiên Nhan im lặng.
Hai mươi hai, chính là nhân số Thất Tinh môn tới tham gia tranh đoạt Thiên Vận kỳ, nói cách khác…
Không ai ngoại lệ, toàn bộ tử trận!
Bị giết thì thôi, còn bị ném đi, xoay tròn trên tay nàng rồi rớt xuống…
Chuyện này, chuyện này rốt cục là sao?
…
Cam Thiên Nhan thầm buồn bực.
Thất Tinh môn này đắc tội với Thần Tiên phương nào?
Hai mươi người này, chính là tinh anh nhất của Thất Tinh môn, những người này chết, cơ bản chẳng khác nào Thất Tinh môn bị diệt môn!
Những người còn lại, tuyệt không thể chống được cơ nghiệp Thất Tinh môn trước đó.
Ở đây có đệ nhất cao thủ, đệ nhị cao thủ, đệ nhất trưởng lão, đệ nhất cung phụng, tát môn nhân, tát môn đệ tử, chấp pháp đường chủ, đệ tử hạch tâm…
Thử hỏi, trong Thất Tinh môn, ngoại trừ số này, chiến lực còn lại được bao nhiêu?
Nhưng giờ, Cam Thiên Nhan căn bản không quan tâm nổi Thất Tinh môn thế nào, chỉ nghĩ: Đến cùng là Thất Tinh môn chọc tới ai?
Sao lại bị diệt toàn quân như vậy?!
Giang Lạc Lạc ở một bên, nhìn mây mù phía trước, lẩm bẩm nói:
- Hướng bọn hắn bay tới… là… Cửu Tôn phủ…
Câu nói này rất nhẹ.
Nhưng vào tai Cam Thiên Nhan, lại như sấm động cửu thiên, ầm ầm loạn chấn!
Trong lúc nhất thời, hai mắt như nổi đom đóm, cố gắng lấy lại bình tĩnh, có chút xốc xếch:
- Cửu Tôn phủ?? Là Cửu Tôn phủ sao?