Chỉ có thể đứng ngu ngơ nhìn hai huynh đệ, trong mắt đột nhiên hiện vẻ khâm phục vô cùng.
Bọn hắn luôn biết hai lão nhân này cả cả đời có nhau, huynh đệ tình thâm, thân mật không chút khoảng cách, sống chết cùng nhau, nhưng thật không ngờ tình huynh đệ hai người lại kinh thên động địa, sống chết không thay đổi như vậy!
Một người khi đối mặt với hy vọng phản lão hoàn đồng vẫn chắp tay nhường lại.
Một người đã khôi phục thanh xuân có thể vì huynh đệ, nguyện bỏ qua cuộc sống.
Đây là tình huynh đệ chân thành tha thiết tới đâu.
Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ nhìn nhau, thoáng thấy vẻ hổ thẹn trong mắt đối phương.
Khó lừa nhất là chính bản thân mình, đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu cơ hội như vậy rơi trước mặt, liệu mình có chắp tay nhường như hai người kia không?
Hai người đều đắng chát lặng lẽ lắc đầu.
Có lẽ là giao tình chưa đủ, có lẽ là cơ duyên là trung hợp, nhưng quan trọng nhất là...
Tình huynh đệ như vậy, ta chưa từng có!
- Lãng phó minh!
Tống Trường Cung quay đầu lại nói với Lãng Phiên Thiên:
- Huynh đệ chúng ta sợ rằng phải ở lại Cửu Tôn phủ một thời gian.
Lãng Phiên Thiên thẳng thắn cúi đầu:
- Tống lão yên tâm, vấn đề này cứ để ta.
Hắn vỗ ngực đùng đùng.
Lãng Phiên Thiên mặc dù thô hào nhưng thân đứng được tới hàng phó minh chủ Thương Minh, đương nhiên không phải kẻ ngốc.
Lúc này hắn đã chứng kiến rõ ràng: Lúc này Tống Trường Cung đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn là hồi phục tới thực lực thời cường thịnh Thánh Tôn cấp ba đỉnh phong, ko chủ giả dối!
Hơn nữa thực lực này chỉ là phụ, quan trọng nhất là từ giờ trở đi, hắn ít nhất cũng có thêm vài ngàn năm để tu luyện!
Với kinh nghiệm lịch duyệt tố dưỡng của hắn, tương lai đến được mức nào, không ai dám nói chắc.
Nhưng chắc chắn sẽ cường đại hơn bây giờ.
Nếu lúc này để Tống Trường Cung thiếu mình mọt ơn huệ lớn bằng trời, là khoản đầu tư tốt đến mức nào?
Mặc dù không thể ghi nợ ân tình, ít nhất cũng phải tạo chút giao tình, cũng là đầu tư cực kỳ đáng giá!
Thậm chí nếu đã nhận được nhân tình… không nên chỉ mình Tống Trường Cung, còn tính cả Lý Nhất Tâm sẽ khôi phục thanh xuân, tính như vậy bản thân kiếm lợi rất nhiều.
Tương đương với thêm hẳn hai chỗ dựa cao tầng trong Thiên Hạ Thương Minh.
Thế nhưng ngược lại, nếu mình ra sức khước từ, câu kéo thời gian, đã không kiếm lời nhân tình còn đắc tội hai người, kết quả trực tiếp nhất rất có thể là Thương Minh tổn thất nhị lão Tống Trường Cung Lý Nhất Tâm. Vì một khi Lý Nhất Tâm qua đời, Tống Trường Cung tất sẽ chết theo, cùng chung đường xuống Cửu Tuyền. Kết quả này chẳng khác gì toàn bộ giao dịch cùng Vân Dương đổ xuống sông xuống biển, gà bay trứng vỡ, tốn công vô ích!
Tính toán như vậy, đương nhiên phải vỗ ngực cam đoan, còn phải cố gắng thúc đẩy việc tốt này mới được!
Gương mặt tuấn lãng của Tống Trường Cung đầy vẻ hòa nhã:
- Đa tạ Lãng phó minh chủ.
Lời còn chưa dứt, hắn đã tháo nhẫn không gian bản thân, cầm cả nhẫn không gian của Lý Nhất Tâm giao tới tay Lãng Phiên Thiên, chậm rãi nói:
- Đây là của cải súc tích cả đời của hai huynh đệ chúng ta. Nếu còn chưa đủ đổi lấy một lần tiến vào Linh Chi Mộ Địa của Vân huynh đệ, mong Lãng phó minh hỗ trợ thêm một chút.
Sau đó hắn mỉm cười nói xin lỗi:
- Các vị, huynh đệ chúng ta có vài lời tư mật cần nói, Vân huynh đệ, phiền ngươi chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng.
Vân Dương không chút suy nghĩ, trực tiếp an bài xong xuôi:
- Hai vị xin cứ tự nhiên.
Tống Trường Cung đỡ lấy Lý Nhất Tâm, chậm rãi bước đi.
Tất cả mọi người nhìn đăm đăm theo bóng lưng hai người, ánh mắt đầy cảm động.
Không cần nghĩ, chắc chắn lúc này Tống Trường Cung đang tiến hành chăm chút kinh mạch cho Lý Nhất Tâm. Tình huống hiện tại của Lý Nhất Tâm không thể dùng ngoại vật bình thường tẩm bổ được nữa, nhưng Tống Trường Cung đã hồi phục thực lực Thánh Hoàng cấp ba đối phương, hắn ra tay chăm chút thân thể huynh đệ, dẫu sao cũng có hiệu quả nhất định.
Chưa nói hai người hiểu nhau như vậy, biết rõ thực lực của nhau, biết rõ thân thể nhau thiếu hụt chỗ nào.
Dưới điều kiện đó… chỉ cần lấy được sinh linh chi khí, Lý Nhất Tâm có Tống Trường Cung giúp đỡ, chắc chắn sẽ đợi được!
Đám người đều tin tưởng, Tống Trường Cung dù liều cả tính mạng cũng sẽ tranh thủ cho Lý Nhất Tâm đủ thời gian!
...
Đám người đưa mắt nhìn hai người Tống Lý đi ra, khi quay đầu lại nhìn Vân Dương sắc mặt đã cực kỳ cuồng nhiệt.
- Vân huynh đệ!
Lãng Phiên Thiên kích động tới mức gương mặt đỏ bừng:
- Sinh linh chi khí này thật quá trâu! Thật quá trâu bò…
Đám người Phong Quá Hải hai mắt bừng sáng, sắc mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn như uống rượu say.
Kể cả hai cường giả Thánh Tôn Bạch Ngọc Tỷ cùng Vạn Thanh Lưu cũng lộ rõ vẻ kích động.
Trăm nghe không bằng một thấy, trước đó bất luận Vân Dương nói thế nào, thậm chí bọn họ dùng thần thức kiểm tra, cũng không bằng có người tự thân thí nghiệm hiệu quả của sinh linh chi khí. Giờ người sắp chết như Tống Trường Cung sử dụng, có thể nói là thể hiệu hiệu quả sinh linh chi khí rõ nét nhất. Quả thật nghe mà rợn người, nhìn mà than thở, kinh diễm tới bái phục!
Mà Vân Dương đưa ra sinh linh chi khí công hiệu như vậy, giờ có khen ngợi gì cũng không đủ!
- Khụ khụ… Lãng phó minh!
Phong Quá Hải ho khan một tiếng, đưa mắt ra hiệu với Lãng Phiên Thiên rồi nói:
- Chúng ta bàn bạc một chút về vấn đề định giá sinh linh chi khí… Chẳng hay tổng bộ đánh giá sao? Đã có ước lượng chưa?
Hắn nghiêng đầu nhìn Vân Dương mỉm cười nói:
- Tin rằng Vân huynh đệ coi trọng chuyện này nhất.
Lãng Phiên Thiên bừng tỉnh hiểu ra:
- Đúng đúng đúng, đây là việc nên làm…
Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Tình huống giờ đã rõ ràng, sinh linh chi khí mà Vân Dương lấy ra quả thật có hiệu quả, cũng thật sự là thương phẩm chất lượng tốt… Mà đã là thương phẩm vậy nhất định phải có giá của nó. Nhất là bây giờ đã là thời khắc then chốt để bàn về lần tiếp theo lấy sinh linh chi khí.
Nếu phe mình định giá không phù hợp với cái giá đối phương nghĩ, người ta không lấy ra nữa...
Vậy nên làm thế nào cho phải?
Cho nên giá tiền chắc chắn phải suy xét cẩn thận, hơn nữa nhất định phải tính cao, không thể thấp.
Lãng Phiên Thiên chỉ trầm ngâm một chút rồi hạ quyết định, rất thẳng thán nói:
- Trước khi ta đi, tổng bộ Thương Minh đã có chút suy tính về sinh linh chi khí. Có điều suy tính đó giờ đã không phải trọng điểm, bản tọa chỉ nói ý của minh chủ đại nhân thôi.
Đúng như lời Phong Quá Hải, Vân Dương quả thật rất quan tâm tới giá cả của sinh linh chi khí.
Chỉ nghe Lãng Phiên Thiên nói:
- Minh chủ nói… chỉ cần sinh linh chi khí thật sự hữu hiệu, chúng ta có thể đưa mức cao nhất, nguyện ý định giá trăm vạn linh ngọc thượng phẩm.
Lãng Phiên Thiên vừa nói xong, Phong Quá Hải hít một ngụm khí lạnh.
Ttrăm vạn linh ngọc thượng phẩm!
Một vạn hạ phẩm mới tương đương với một viên thượng phẩm. Trăm vạn thượng phẩm linh ngọc trực tiếp tương đương với mười tỷ hạ phẩm linh ngọc!
Tận chục tỷ hạ phẩm linh ngọc!
Hạ phẩm linh ngọc mới là tiền tệ thường dùng trong lưu thông tại Huyền Hoàng giới!
Chỉ một luồng sinh linh chi khí đã có giá trị trên trời!