- Các ngươi có thừa nhận hay không đã không quan trọng, thời gian cùng hiện thực mới là bằng chứng chính xác nhất!
Lan Nhược Quân ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:
- Sự thật cũng đúng là vậy, cứ như vận mệnh đang trêu đùa chúng ta: Sau khi chúng ta bị trục xuất sư môn, gần như mỗi đệ tử tìm tới chiến đấu với chúng ta đều đột phá trong chiến đấu…
- Cho dù tới hôm nay chúng ta vẫn không hiểu được, vì sao bọn chúng lại đột phá! Nhưng bọn chúng thật sự đột phá ngay trong lúc chiến đấu với chúng ta.
- Lúc đầu tình huống này xuất hiện trên người những kẻ bị trục xuất với môn phái bị huỷ diệt cũng là chuyện quen tai quen mắt, người ta vốn thích nắn quả hồng mềm mà… Nhưng chỉ những người trong cuộc chúng ta hiểu, đây là tai ách, tai ách đối với chúng ta…
Sử Vô Trần im lặng:
- Ta cũng vậy… Lúc ấy chiến đấu liền ba trận… Đối thủ đều đột phá… không chừa một ai… Thật chán chường…
- Cả ta nữa, ta là năm tên, năm tên liên tục…
Nhậm Khinh Cuồng ngẫm lại mà kinh.
Vân Dương giật mình, buồn bã nói:
- Các ngươi có thừa nhận mình là đá mài đao trời sinh hay không đã không quan trọng, mấu chốt là kẻ khác nghĩ sao. Có điều chuyện này càng khiến ta hiếu kỳ, các ngươi làm sao liên kết, chẳng lẽ vì đều là đá mài đao trời sinh?
- Đương nhiên không phải, trước đó chúng ta còn chẳng có liên hệ gì, thậm chí cái danh đá mài đao trời sinh cũng chỉ lưu truyền trong khu vực nhất định mà thôi, chỉ cần chúng ta chuyển sang nơi khác tương đối lạ lẫm là tránh được tranh đấu, ít nhất số lần khiêu chiến ít hơn nhiều. Thế nhưng… Một lần trùng hợp, mười người chúng ta tầm bảo, từ các phương hướng khác nhau cùng tiến vào Thiên Tàn Chi Địa… Điều không ỳ quái bất ngờ nhất là mười người chúng ta thật sự nhận được cơ duyên trong đó, lại còn là cơ duyên đặc dị thuộc về Thiên Tàn Địa Khuyết.
Nói tới đây sắc mặt Sử Vô Trần cũng cau có.
- Cái gọi Thiên Tàn Địa Khuyết là vận mệnh chú định ắt thiếu một phần cơ thể.
Nhậm Khinh Cuồng cười lạnh:
- Mà người thừa kế Thiên Tàn Địa Khuyết thường đều ngộ tính siêu phàm… Trong chiến đấu tuỳ cơ ứng biến, cực kỳ linh động, muôn hình muôn dạng…”
Gương mặt Vân Dương càng thêm hào hứng, lặng lẽ nói:
- Giơ ta không khỏi nghi ngờ các ngươi thật sự là đá mài đao trời sinh, nếu không cơ duyên thú vị như vậy sao lại rơi vào người các ngươi!
Lan Nhược Quân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ta nhiều lần suy nghĩ kỹ lại, đưa ra một kết luận. Đám môn hạ đệ tử Thiên Vận Kỳ kia không thiếu tài nguyên, không thiếu linh lực, khiếm huyết duy nhất là linh tính trong chiến đấu mà thôi. Mà chiến đấu cùng chúng ta, cho dù chiến bại cũng coi như được dẫn dắt…
- Nói chung là như vậy, càng gắn chắc cái danh đá mài đao trời sinh…
Sau khi hai người Nhậm Khinh Cuồng nói xong, Vân Dương chỉ cảm thấy thế giới quan như mở rộng: Thiên hạ còn việc trùng hợp như vậy, quả nhiên tai ương đâu cũng có!
Thiên Tàn Địa Khuyết... Nghe thật xấu.
- Sử Vô Trần, mau nói xem ngươi ra sao.
Lan Nhược Quân nói:
- Lời đồn ngươi bị cao thủ trọng thương, phải trốn biệt tăm biệt tích là nói điêu đúng không? Nhưng sao ngươi lại đột nhiên trùng hợp xuất hiện ở đây, còn cứu mạng chúng ta nữa? Vị này là…
- Đây là lão đại của ta!
Sử Vô Trần vẻ mặt vinh quang:
- Giờ ta đã gia nhập môn phái của lão đại, sau này cũng theo hắn. Hai người các ngươi muốn gia nhập không?
Hai người hai mắt sáng loá:
- Lão đại ngươi? Môn phái? Có đáng tin cậy không?
- Đáng tin cậy hay không đáng tin cậy thì chỉ sự thật mới là bằng chứng, giờ ta đã được chứng minh!
Sử Vô Trần khoác loác:
- Không phải ta nói lung tung lừa gạt các huynh đệ, đưa mắt nhìn toàn bộ Huyền Hoàng giới cũng chỉ lão đại ta có thể dẫn chúng ta lên tới đỉnh phong… Huynh đệ chúng ta quen biết bao lâu, còn lạ gì chuyện tình người nóng lạnh ra sao?
- Ngẫm lại xem, nếu có một môn phái dựa vào… Cảm giác sẽ thế nào? Các huynh đệ hợp lực lao tới đỉnh phong, cảm giác sẽ thế nào? Có thấy mong chờ không? Có khao khát không?
Sử Vô Trần miệng lưỡi dẻo quẹo hoàn toàn khác ngày thường, cực kỳ mê hoặc.
Vân Dương bên cạnh cũng phải nhìn với con mắt khác.
Trước giờ chưa từng thấy tên này nói giỏi như vậy, chưa từng thấy miệng lưỡi hắn trơn tru như vậy… Không, đây không phải miệng lưỡi trơn tru mà là đầu lưỡi treo cả ngũ hồ tứ hải rồi...
Công lực miệng lưỡi thậm chí không kém hơn tên chuyên chém gió tiểu mập mạp Tiền Đa Đa, trước đó quả thật khinh thường tên này rồi!
- Đương nhiên, đối với chúng ta mà nói, gia nhập môn phái, vận dụng lực lượng khí vận môn phái cũng là lực lượng thiên đạo Thiên Vận Kỳ chính là bù đắp khuyết điểm duy nhất của pháp môn Thiên Tàn Địa
Khuyết… Các ngươi chắc cũng biết chứ?
Sử Vô Trần hai mắt bừng sáng, thúc giục:
- Các ngươi còn do dự gì nữa? Nói thẳng một câu có vào hay không?
Lan Nhược Quân do dự:
- Thế nhưng giờ ngươi trông chẳng khác gì kẻ lừa đảo chuyên dùng mồm mép trong lời đồn cả…
Nhậm Khinh Cuồng gật đầu lia lịa, dùng ánh mắt hoài nghi tới cực điểm nhìn chăm chăm vào Sử Vô Trần.
Tên này… không phải bị đoạt xá đấy chứ?
Nhìn cách nói chuyện này rõ ràng là một tên giang hồ lõi đời giỏi lừa đảo, đâu phải Tam Thu Kiếm Khách trước kia....
- Sao các ngươi lại nghĩ về ta như vậy?
Sử Vô Trần sắc mặt không vui:
- Sử Vô Trần ta đang suy nghĩ cho các ngươi cơ mà… Huynh đệ mọi người tụ hợp, nếu không phải chuyện tốt lớn bằng trời, ta tìm các ngươi làm gì? Vừa rồi ta còn đặt mình vào nguy hiểm tới tính mạng tới cứu hai người các ngươi ngay lúc nước sôi lửa bỏng, các ngươi lại…
Hắn liếc mắt nhìn, khinh bỉ:
- Chỉ hai tên nghèo đói các ngươi ngươi còn không biết xấu hổ nói ta lừa đảo. Được được được, hai ngươi nói xem, ta có thể lừa gì từ hai ngươi?
Hai người ngẫm lại, câu nói này không ngờ lại cực kỳ có lý. Hai người giờ trên thân còn gì dư thừa, nghèo tới hai bàn tay trắng, người ta còn lừa được cái gì?
Lan Nhược Quân nhìn Nhậm Khinh Cuồng, do dự rồi nói:
- Giờ dẫu sao cũng chẳng có chỗ nào đi… Ban đầu còn định thống khoái chiến đấu, không chết không thôi… không thì....
Nhậm Khinh Cuồng cũng đang do dự nói:
- ... Hay là cứ đi theo Sử Vô Trần… thử xem…
Có thể thấy cả hai đều đang do dự.
Sử Vô Trần nổi giận, cảm giác thật mất mặt trước lão đại mới, lừa đạt hai tiểu đệ còn không thành! Thật quá xấu hổ!
- Ài… Thôi, ta không cưỡng ép các ngươi…
Sử Vô Trần sắc mặt thất vọng:
- Các ngươi thích làm gì thì làm… Đúng là hảo tâm bị coi như lòng lang dạ thú…
- Đừng đừng đừng, Sử huynh, chúng ta gia nhập!
Lan Nhược Quân vội vàng nói.
- Vào thôi!
Nhậm Khinh Cuồng cũng không do dự nữa, vào thì vào, cho dù bị lừa thì lừa trong tay huynh đệ mình cũng đáng.
- Vào thật chứ? Tuyệt đối đừng cưỡng đấy, có lẽ ta lừa các ngươi thật đấy?
- Vào thì vào!
- Vậy các ngươi ngẩng đầu lên phát thệ, phát lời thề thiên đạo gia nhập Cửu Tôn phủ.
Sử Vô Trần dứt khoát giải quyết:
- Chỉ cần thiên đạo thừa nhận, sau này huynh đệ chúng ta thật sự đồng sinh cộng tử.
- Muốn chết cùng chết, muốn tiến cùng tiến, không phải e ngại gì cả!
Sử Vô Trần khẳng khái nói.