- Tiểu Lãnh, nếu như người không tiếp nhận chuyện này, vậy chuyện tỷ đệ, sau này cũng đừng nhắc đến! Có ai ăn uống trong nhà tỷ tỷ của mình còn phải trả tiền không…
Lúc này Đông Thiên Lãnh mới khuất phục.
- Người đâu, mau rượu và đồ ăn lên, lấy tốt nhất.
Vân Dương gọi người phân phó:
- Hôm nay ta muốn uống một chén với hai vị đệ đệ.
Một lời nói ra, khiến toàn bộ Thanh Vân phường đều kinh hãi.
Không ít người bên ngoài ngạc nhiên suýt rớt tròng mắt.
Từ bao giờ Vân Túy Nguyệt lại uống rượu?
Lại còn uống rượu với khách? Đây… đây là chuyện chưa bao giờ có a.
- Ta uống say rồi sao? Sao lại nghe thấy Vân Túy Nguyệt muốn bồi người uống rượu? Là ai mà có mặt mũi lớn như vậy?
- Đúng thế đúng thế… mặt mũi này thật lớn… ta đã bỏ ra mấy chục vạn lượng tại Thanh Vân phường này, ấy mà ngay cả ngồi, Vân Túy Nguyệt cũng chưa từng ngồi qua… người trong này là ai?
- Thật hâm mộ…
- Ai, trách chúng ta không đủ địa vị a…
…
Những thanh âm xì xào bàn tán truyền vào trong tai Đông Thiên Lãnh, lập tức khiến Đông Thiên Lãnh chỉ cảm thấy cả người như phiêu phiêu, đằng vân giá vũ!
Quá có mặt mũi!
Quá hãnh diện!
Đãi ngộ này, thực sự là…
Đông Thiên Lãnh bỗng cảm thấy một cỗ cảm giác “Kẻ sĩ chết vì tri kỷ”. Nhất thời cảm động đến vành mắt lại đỏ lên.
Mới đó, thịt rượu đã được bày lên.
Vân Túy Nguyệt tươi cười ôn nhu, thanh âm ấm áp, ba người ngồi thành hình tam giác, Vân Túy Nguyệt ngồi ngay vị trí chủ nhân, chiêu đãi hai vị đệ đệ.
Đông Thiên Lãnh tự nhiên được Vân Túy Nguyệt an bày ngồi vị trí chủ khách.
- Còn phải đa tạ Vân công tử.
Vân Túy Nguyệt giơ ly rượu lên:
- Hôm lại giúp ta có them một vị đệ đệ…
Nàng mỉm cười, vành mắt hơi đỏ lên:
- Vân Túy Nguyệt ta thủa nhỏ là một cô nhi, chưa từng có huynh đệ tỷ muội, hôm nay đột nhiên lại nhiều them một vị đệ đẹ, thực sự là… có chút kích động, ta kính Vân công tử một chén.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Nguyệt tỷ sao lại nói như vậy? Việc này là bổn phận của ta a!
Nâng chén, một hơi cạn sạch.
Đông Thiên Lãnh cảm thấy trong lòng hơi động, thở dài nói:
- Không nghĩ tới Nguyệt tỷ có thân thế đáng thương như vậy, từ nay về sau, ta chính là thân đệ đệ của ngươi!
- Ừm, nếu muốn làm đệ đệ của ta thì phải biết nghe lời.
Vân Túy Nguyệt ấm áp nhẹ nhàng nói:
- Uống ít rượu, bảo trọng thân thể. Không nên hồ nháo, đừng để Nguyệt tỷ lo lắng.
Đông Thiên Lãnh gật đầu liên tục:
- Nguyệt tỷ yên tâm! Ta rất ngoan!
Vân Dương nghe câu này, không tự chủ lại uống một ngụm rượu.
Ngươi ngoan… rất ngoan… ngoan vô cùng. Ta lại uống một chén…
Ba người càng uống càng vui vẻ, càng uống càng hòa hợp.
Hơn nữa trong lòng Đông Thiên Lãnh càng them thỏa mãn. Nhìn Vân Dương như đang không ngừng uống rượu giải sầu, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Lão đại giới thiệu mình cho Nguyệt tỷ, bây giờ thái độ của Nguyệt tỷ đối với mình lại khác biệt rõ rang với lão đại a.
Lúc gọi mình thì gọi: Tiểu Lãnh. Còn lúc gọi lão đại lại gọi: Vân công tử…
Trong đó ý thân sơ khác biệt, quả thực vừa nhìn đã rõ.
Nhìn lão đại phụng phịu, hắn đột nhiên có cảm giác sảng khoái cạc cạc…
Ngay lúc này, một thị nữ tiến vào, nói khẽ:
- Nguyệt tỷ.
- Chuyện gì?
Vân Túy Nguyệt hỏi.
- Là thế này… bên kia có Thủy Nguyệt Hàn, Thủy đại quan nhân của phủ thái tử đến…
Thị nữ cắn môi, có chút không dám nói:
- … tên này nghe nói Nguyệt tỷ hôm nay có nhã hứng uống rượu, muốn mời Nguyệt tỷ đi qua uống một chén…
Vân Túy Nguyệt ngẩn người, nhìn chén rượu trong tay, có chút giật mình lo lắng:
- Sang nói tửu lượng ta kém, không đi qua được.
- Vâng.
Thị nữ liền đi ra.
Đông Thiên Lãnh ngồi một bên bắt đầu cau mày.
Họ Thủy này…
Nhưng nhìn Vân Túy Nguyệt một chút, thấy vẫn nên bảo trì phong độ bản thân, thầm nghĩ, nếu là trước đây hắn đã sớm đánh tới… nhưng lại đang uống rượu sảng khoái với Nguyệt tỷ, tên này vậy mà tới gây chuyện…
Qua một lúc.
Thị nữ lần nữa tiến vào:
- Nguyệt tỷ…
- Lại có chuyện gì?
Vân Túy Nguyệt càng nhíu nhíu lông mày.
- Chuyện này… là Phó Nguyên Sơn, Phó đại quan nhân của Vạn Bảo lâu đến… nghe nói hôm nay Nguyệt tỷ bắt đầu uống rượu… muốn…
Thị nữ khó xử:
- … muốn mời Nguyệt tỷ đi qua uống một chén…
Vân Túy Nguyệt thở dài, thấp giọng nói:
- Sang nói thân thể ta khó chịu, không tiện đi qua. Bên này chính là đệ đệ ta, ta tiếp người nhà uống rượu… giúp ta giải thích một chút…
- Vâng.
Thị nữ thối lui ra ngoài.
Sắc mặt Đông Thiên Lãnh càng thêm đen.
Hắn phát hiện, mình vừa khiến vị tỷ tỷ mới nhận rước lấy phiền phức.
Vân Dương ở một bên nhíu mày:
- Nguyệt tỷ, hôm nay ngươi không nên uống rượu, trước nay người không uống rượu, nếu cứ như vậy thì cũng thôi, bây giờ lại mở giới, sau này… khó nói a.
Vân Túy Nguyệt trầm mặc một chút, lập tức gượng cười:
- Không có việc gì, hôm nay ta cao hứng, nào, đến, Tiểu Lãnh, tỷ tỷ cùng ngươi lại uống một chén.
Đông Thiên Lãnh cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, không kìm lòng được thở dài, nâng chén uống cạn, trong lòng thầm nghĩ, làm thế nào để giải quyết vấn đề này?
Ngay lúc này, một tiếng cười thanh nhã từ bên ngoài truyền đến:
- Nếu Túy Nguyệt cô nương không chịu qua thì thôi, nhưng nhiều năm như vậy lần đầu thấy Túy Nguyệt cô nương uống rượu, Thủy mỗ không muốn bỏ qua cơ hội này, hôm nay không mời mà tới, ở chỗ này kính Túy Nguyệt cô nương một chén, không biết Túy Nguyệt cô nương có hay không cho Thủy mỗ chút mặt mũi?
Vừa dứt lời, một trung niên phong thần như ngọc, khí chất tiêu sái nhẹ nhàng, tự mình đẩy cửa chính bước vào, trên tay còn bưng theo một chén rượu.
Vân Dương im lặng.
Gân xanh trên nổi đầy trên huyệt Thái Dương của Đông Thiên Lãnh, hiên nhiên là giận không ngăn nổi.
Người này vừa tiến đến, liền thấy ngoài Vân Túy Nguyệt còn có hai người khác trong phòng, không khỏi hơi kinh ngạc:
- Hóa ra là Đông công tử… vị này là… Vân tiểu hầu gia… nhà Vân Hầu?
Vân Dương gật đầu, cũng không lên tiếng.
Thần sắc Đông Thiên Lãnh càng thêm bất thiện.
Người này chính là Thủy Nguyệt Hàn kia, hắn cười lớn nói:
- Ta còn tưởng là ai có mặt mũi lớn như vậy, hóa ra là Đông công tử ở đây.
Vân Dương cùng Đông Thiên Lãnh ở đây, hơn nữa Đông Thiên Lãnh lại ngồi ở vị trí chủ khách, như vậy đương nhiên là Đông Thiên Lãnh cầm đâu… dù là địa vị trên giang hồ, hay là lực lượng gia tộc… đều là Đông Thiên Lãnh cao hơn hẳn một bậc…
Đông Thiên Lãnh vừa muốn phát tác, đột nhiên bên ngoài lại truyền đến một tiếng cười:
- Hôm nay Túy Nguyệt cô nương có nhã hứng như vậy, Phó mỗ cũng xin tới tham gia náo nhiệt, chuyện lúc trước còn xin lỗi Túy Nguyệt cô nương, chén này là ta xin lỗi, còn xin Túy Nguyệt cô nương cho chút thể diện…
Theo tiếng nói truyền đến, một người khác cũng dậm chân tiến vào, trên tay cũng bưng theo một chén rượu.
Người này dáng người khôi ngô, long hành hổ bộ, khí thế mười phàn.
Vân Túy Nguyệt đứng lên, mỉm cười nói:
- Hai vị đại nhân thật làm ta khó xử… Túy Nguyệt thực sự không có tửu lượng… lại nói… hai vị cùng đến như thế… với tửu lượng của Túy Nguyệt sao chịu được…
Thủy Nguyệt Hàn cười to:
- Túy Nguyệt cô nương phong tư tuyệt đại, một chén rượu há có thể làm khó? Lại nói… hôm nay Thủy mỗ tới đây, nếu ngay cả mời một chén rượu này mà Túy Nguyệt cô nương cũng không cho mặt mũi… vậy… Thủy mỗ thật đúng là mất hết thể diện a…
Phó Nguyên Sơn kia đứng bên cạnh mỉm cười:
- Thủy huynh nói không sai, nếu hôm nay Túy Nguyệt cô nương đã cao hứng như vậy, chúng ta cũng nên chúc mừng nha… còn hy vọng Túy Nguyệt cô nương cho tại hạ chút thể diện.
Hắn nở nụ cười nhạt:
- Còn có, Đông công tử cũng ở đây làm chứng… ha ha, nếu Túy Nguyệt cô nương có thể bồi Đông công tử uống rượu, như vậy chắc hẳn chén rượu này của Phó mỗ vẫn được a.
Đông Thiên Lãnh đứng một bên rốt cục không nhịn đươc, chợt đứng lên, quệt miệng nói:
- Nha, muốn gì? Người ta đã không muốn uống rượu, chẳng nhẽ ngươi còn muốn ép uống?
Vân Túy Nguyệt lo lắng ngăn cản:
- Tiểu đệ!
Nàng vừa ngăn cản Đông Thiên Lãnh, vừa mỉm cười vưới Phó Nguyên Sơn và Thủy Nguyệt Hàn nói:
- Hai vị đại quan nhân xưa nay chiếu cố Túy Nguyệt không ít, chén rượu này đương nhiên Túy Nguyệt muốn uống. Ha ha, Đông công tử hôm nay uống hơi nhiền, hai vị cùng Đông công tử đều là bằng hữu lâu năm, chắc sẽ không tức giận…
Nói, liền đi tiếp lấy chén rượu trong tay Thủy Nguyệt Hàn.
- Chậm đã!
Đông Thiên Lãnh gầm một tiếng, mặt đỏ bừng bừng đứng lên:
- Nguyệt tỷ, không cần uống! Hai tên khốn kiếp này tính là cái thứ gì? Lại dám đến bức bách ngươi uống rượu… ta không phải…
Vân Túy Nguyệt khẽ kêu một tiếng:
- Đông công tử!
Nàng quay người, không ngừng nháy mắt ra dấu với hắn:
- Đây là chuyện của Thanh Vân phường ta, tửu lượng Đông công tử không tốt, hay là nên về sớm đi.
Bên kia, Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn đồng thời sầm mặt lại, liếc qua Đông Thiên Lãnh. Trong lòng hai người đều thấy không khí có chút kỳ quái.
Trong thời gian này tên Đông Thiên Lãnh kia cũng thường xuyên đến Thanh Vân phường.
Mặc dù hai người cũng không có giao tình gì, nhưng hẳn là cũng không có mâu thuẫn a.
Sao hôm nay hắn lại phản ứng vậy?
Còn có, sự che trở của Vân Túy Nguyệt dành cho Đông Thiên Lãnh mọi người đều có thể thấy rõ, hiển nhiền, Vân Túy Nguyệt không muốn Cửu Thiên lệnh dính vào chuyện này.
Trong từng lời nói đều có ý khuyên bảo Đông Thiên Lãnh…
Mà Đông Thiên Lãnh kia lúc này cũng ồ ồ thở dốc. Vân Túy Nguyệt không ngừng bảo hộ mình, Đông Thiên Lãnh không phải kẻ ngu, sao có thể khong nghe hiểu?
Mới vừa nói, có chuyện hắn gánh hộ.
Có phiều phức hắn giải quyết.
Bây giờ bởi vì hắn vào Vân Túy Nguyệt uống rượu, lại khiến tỷ tỷ mới nhận rước lấy phiền phức, vị tỷ tỷ này lại bảo hộ mình khắp nơi, vì vị đệ đệ mới biết này mà khiến bản thân nhận lấy ủy khuất…
Chuyện như vậy, Đông Thiên Lãnh sao có thể chịu nổi.
- Ta không say!
Đông Thiên Lãnh sải bước đi ra, không để ý tới Vân Túy Nguyệt đang lo lắng ngăn cản, trực tiếp cản trước người Vân Túy Nguyệt, nhìn Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn, cười lạnh nói:
- Rượu này, không uống! Hai người các ngươi nếu thức thời, tới từ đâu thì cút về đó! Không nên khiến bản thiếu gia mất hứng!
Thủy Nguyệt Hàn hơi nhíu mày, nghi ngờ nói:
- Đông công tử, hôm nay là…
Đông Thiên Lãnh đã sớm không kìm được hỏa khí, thấy hai người đã nói như vậy còn không đi, lập tức nổi trận lôi đình, tức giận mắng to:
- Đông công tử không phải ngươi có thể gọi! Ta và ngươi có quen biết a? Con mẹ nhà ngươi tính là cái quần què gì? Dám đứng trước mặt ta, ép tỷ tỷ ta uống rượu? Thực sự to gan lớn mật! Con mẹ nó, làm nổ tài cho tên thái tử gì gì đó, chẳng nhẽ còn cảm thấy mình rất cao quý hay sao? Con mẹ nó, ta nói ngươi cút ra ngoài, ngươi còn dám ở lại lảm nhảm? Còn muốn lão tử phải cho ngươi mặt mũi hay sao?
Một trận mắng liên hoàn, thực sự không chút lưu tình, khó nghe đến cực điểm.
Vẻ ôn tồn lễ độ trên mặt Thủy Nguyệt Hàn lập tức chuyển thành màu tím, tức giận thở ồ ồ, mắt trừng lớn.
- Còn có ngươi!
Đông Thiên Lãnh quay đầu nhìn Phó Nguyên Sơn, cung tay hắt đổ chén rượu trên tay Phó Nguyên Sơn, rượu vãi đầy đất, chỉ mặt mắng:
- Ngươi con mẹ nó chỉ là một tên chưởng quỹ, kiếm được chút tiền không có chỗ tiêu đúng không?? Con mẹ nó chạy tới đây gây chuyện với lão tử? Lão tử ở đây uống rượu, ngươi con mẹ nó lại dám xông tới? Con mẹ nó ngươi có ngưu bức vậy sao? Còn trừng mắt? Ngươi lại trừng một cái ta xem nào? Mắt sinh ra không để nhìn người à, con mẹ nó tròng mắt để đi tiêu hay sao? Có tin lão tử móc mắt ngươi hai không? Còn không mau cút đi, chờ lão tử mời ngươi uống rượu hay sao? Thứ đồ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Không biết có bao nhiêu lực mà còn muốn lật trời? Cút!
Đông Thiên Lãnh chỉ mặt mắng to, quả nhiên gió bay loạn xạ! Phong độ lưu loát cực kỳ!
-----------
Phóng tác: xonevictory