- Thương Ngô sở thuộc, vạn dặm sơn hà. Đây là ước định ba ngàn năm, ai dám làm trái?
Bên trong, Vân Dương mỉa mai:
- Thương Ngô môn? Chính là môn phái sau cùng trong thập đại môn phái hạ phẩm Thiên Vận Kỳ? Thương Ngô sở thuộc, vạn dặm sơn hà? Yên tâm, câu nói này chẳng mấy chốc sẽ thành quá khứ. Lá cờ đó sẽ sớm là của chúng ta thôi
Lại nghe viu một tiếng, một hư ảnh lá cờ đen đột nhiên hạ xuống trước sơn môn Cửu Tôn phủ.
Tên mặt ngựa toàn thân bốc lên huyền khí màu xanh, trường kiếm ngang nhiên xuất vỏ, quát lớn lẫm nhiên:
- Đám khốn kiếp Cửu Tôn phủ quả nhiên to gan lớn mật! Các ngươi nghe đây, ta hạn trong ba ngày, các ngươi phải giải tán môn phái, rời khỏi địa phận bản môn quản lý! Nếu không Thương Ngô môn tất hưng binh chinh phạt, thiên binh giáng lâm, đến lúc đó đừng trách chúng ta không báo trước!
Lời còn chưa dứt, hai tên kia đã cùng quay người, chỉ thấy hai bóng dáng lóe lên, cứ thế biến mất vô tung vô ảnh, không còn tung tích!
Hai người này cũng không phải hạng ngu ngốc, không cưỡng ép tấn công sơn môn.
Một đòn thăm dò vừa rồi đã dốc toàn lực, thế nhưng không thể rung chuyển sơn môn chút nào, cao thấp ra sao đã biết, nếu đối phương thật sự đi ra chắc chắn bên thua là mình.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nếu dã đánh không lại, vậy việc cấp bách là mau mau về môn phái dốc hết lực lượng tiêu diệt đối phương.
Nếu lỗ mãng động thủ, mất mạng thì sao!
Lại không biết Vân Dương ở bên trong cũng trợn tròn hai mắt. Kết quả trước mắt dù hắn đa trí như yêu cũng hoàn toàn không ngờ nổi.
Đối phương khí thế hùng hỗ tới đây gây chuyện, thậm chí trực tiếp động thủ tấn công, thế nhưng sau đó lại chỉ bỏ lại vài câu cứng rắn, mắng thêm vài câu, ra vẻ căm phẫn, rồi lập tức quay đầu phủi mông chuồn mất?
Trong thiên hạ sao lại có chuyện như vậy!
Nhưng Vân Dương nghĩ lại cũng hiểu duyên cớ, không khỏi cảm thán:
- Xem ra trên giang hồ thật không mấy kẻ ngu.
Hai người này cho dù bỏ qua những điểm khác, năng lực nhận biết thời thế, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, quả thật không thể coi thường.
Cho dù nén giận nuốt cục tức xuống cũng không cưỡng ép ra mặt mạo hiểm.
Đây mới thật sự là người giang hồ!
Gặp chuyện tuyệt đối không lỗ mãng, lưu lại chờ thời cơ, chậm rãi đợi thế cuộc!
Lại nhìn hư ảnh lá Thiên Vận Kỳ màu đen cắm trước sơn môn, bên tren có chữ viết lay động theo lá cờ.
- Thương Ngô
Vân Dương nhìn chằm chằm hai chữ một lúc lâu, lẩm bẩm:
- Thương Ngô… Thương Ngô môn, môn phái xếp cuối trong thập đại môn phái hạ phẩm Thiên Vận Kỳ dưới trướng Thánh Tâm Điện… Môn phái này rốt cuộc thực lực chân chính ra sao?
Động tĩnh vừa rồi bút mực tả thì dài nhưng toàn bộ quá trình chỉ trong một lát, tính thừa ra cũng chưa đến thời gian nửa chén trà, cho nên ba người Sử Vô Trần giờ mới chạy tới, nghe Vân Dương kể lại, bèn nói:
- Thương Ngô môn mặc dù là môn phái thực lực thấp nhất trong thập đại môn phái hạ phẩm Thiên Vận Kỳ, theo ta được biết mặc dù không có cường giả cấp Thánh Hoàng nhưng chưởng môn cũng có thực lực Thánh Giả cấp bốn đỉnh phong, nghe nói… người này chỉ cách cảnh giới Thánh Hoàng một chút xíu. Còn có sáu bảy cao thủ Thánh Giả cấp ba cấp bốn khác, thực lực tổng hợp… rất mạnh.
Vân Dương nặng nề gật đầu:
- Nói vậy… Thực lực chúng ta không rung chuyển được đối phương?
Lan Nhược Quân thở dài nói:
- Mặc dù không nguyện thừa nhận, nhưng đây là hiện thực khó lòng gạt bỏ. Đừng nói chúng ta hiện giờ, cho dù theo đúng như kế hoạch, tập hợp đủ lực lượng Thiên Tàn Thập Tú, thực lực tổng hợp vẫn còn kém xa.
Vân Dương cười nhạt nói:
- Thương Ngô môn… ừm, được, đây chính là mục tiêu đầu tiên của chúng ta!
Ánh mắt hắn nhìn hư ảnh Thiên Vận Kỳ trước sơn môn cười nói:
- Cây cờ kia ta thấy không tệ, rất hợp ý.
Ba người Sử Vô Trần hai mặt nhìn nhau.
Không thể nào? Mới thành lập môn phái chưa được vài ngày, lão đại đã định đấu với Thương Ngô môn?
Chẳng lẽ không hiểu lời Lan Nhược Quân vừa nói sao?
Lan Nhược Quân trầm ngâm một lát rồi thở dài nói:
- Lời nói ra như gió, giờ không muốn đấu cũng chẳng được… Thương Ngô môn đã coi chúng ta là mục tiêu, chuyện này chúng ta muốn tránh lui cũng chẳng được.
Vân Dương cười ha hả:
- Lời này sao lại có vẻ nhụt chí thế, ai là mục tiêu của ai còn chưa biết được đâu.
- Lão đại, ngươi nói thẳng chúng ta cần làm gì đi?
Vân Dương hời hợt đáp:
- Còn làm gì nữa, kệ xác chúng chứ sao. Ta chỉ hỏi ngươi, bọn chúng có thể phá vỡ đại trận hộ sơn của chúng ta ư? Các ngươi cứ an tâm tu luyện, không cần quan tâm việc ngoài này.
- Ừm, đúng, quả thật có một việc cần các ngươi nhanh chóng xử lý.
- Các ngươi đừng vội tu luyện, chia nhau ra ngoài chiêu binh mãi mã cho ta. Mục tiêu đầu tiên chính là Thiên Tàn Thập Tú tập trung đầy đủ như lời Lan Nhược Quân, phải trong thời gian ngắn nhất đem Thiên Tàn Thập Tú toàn bộ tề tựu, sau đó tính tiếp.
Vân Dương nói:
- Hành động trong nửa năm tới của Cửu Tôn phủ, trước lấy người làm gốc.
- Được, đã hiểu.
- Hiểu thì tự xuất phát đi. Nhớ thay đổi ăn mặc, cải trang đi, giờ còn chưa phải lúc chúng ta có thể trắng trợn tuyên dương. Vạn sự đều cần chú ý cẩn thận, đừng xúc động lỗ mãng. Nếu có nguy cấp có thể cầu viện từ Thiên Hạ Thương Minh, minh hữu đáng tin cậy của chúng ta mà, không dùng thì phí.
- Vâng, đã hiểu.
- Đi thôi.
- Lão đại, chúng ta đi, Thương Ngô môn đánh tới thì làm sao?
- Không cần lo lắng, các ngươi cứ làm việc của các ngươi, ta tự có cách.
Ánh mắt Vân Dương lóe lên vẻ sắc bén.
...
Ba người Sử Vô Trần lưu luyến không rời, xong mỗi bước đi đều dùng tốc độ như liều mạng.
Chỗ tu luyện như vậy, cả đời chưa từng gặp!
Tu luyện trong này nửa tháng gần tương đương với tu luyện ở nơi khác nửa năm, thậm chí còn nhiều hơn. Nếu không cần thiết việc gì phải rời đi? Nhưng nghĩ tới đại nghiệp môn phái, chỉ có thể ra ngoài.
Mỗi người đều đã tính trước: Dùng tốc độ nhanh nhất tìm người, sau đó tranh thủ thời gian nhanh chóng trở về!
Không đồng ý chứ gì? Đánh ngất, cõng về!
Tóm lại càng nhanh càng tốt, càng mau càng lợi! Còn Thương Ngô môn đấy...
Chỉ chờ lúc về, cùng chiến đấu với lão đại.
Mọi người phiêu bạt nhiều năm như vậy, giờ mới rốt cuộc có một trụ sở, sao có thể dễ dàng bỏ qua, để Thương Ngô môn phá hủy cho được? Cho dù liểu cái mạng cũng được.
Cửu Tôn phủ lại chỉ còn mình Vân Dương.
Nhìn quần thể kiến trúc khổng lồ vừa quen thuộc vừa xa lạ, tinh thần Vân Dương như bay lên, miên man bất định.
Thương Ngô môn vừa dấy lên phong ba, căn bản không lọt mắt hắn.
Kiến trúc trước mắt chính là diện mạo Cửu Tôn phủ hắn thiết kế lại dựa theo ký ức, một bản Cửu Tôn phủ mới được mở rộng hơn.
Đối với Vân Dương mà nói, Cửu Tôn phủ luôn là thứ quan trọng nhất, không cho phép khinh thường!
Hắn lặng lẽ nhìn chín ngọn núi đại biểu cho Cửu Tôn, ánh mắt bừng sáng.
- Các huynh đệ, hãy để Cửu Tôn phủ của chúng ta bắt đầu từ nơi này, được chứ?