Bình Tiểu Ý thở dài, miệng chát đắng:
- Tỉ như, năm xưa có một vị tán tu tên là Hàn Vân Không, khi tên người này bị nhắc tới ở nơi công cộng, kẻ thù vô tình hay cố ý nói một câu: Hàn Vân Không? Có phải tên ba bãi cứt chó Hàn Vân Không không? Từ đó về sau liền thành chuyện cười, cái tên Ba Bãi Cứt Chó Hàn Vân Không cũng bị người ta cười nhạo nhắc đi nhắc lại, mãi tới khi hắn chết vẫn không thể rửa sạch nổi…
- Cả đời phải chịu xú danh này, cả đời đều muốn rửa sạch nó nhưng tới chết cũng không thành công… Mãi tới trước khi chết hắn còn ngửa mặt lên trời nổi giận nắng… người sai tên, uổng một đời!
- Mà bi kịch cả đời này của hắn xuất phát từ câu lời nói ác ý quái đản kia!
Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói:
- Không ngờ... Còn có chuyện như vậy.
- Trên giang hồ cách để giết người rất nhiều. Dùng danh hiệu bức tử một người mặc dù không phổ biến nhưng cũng không hiếm thấy.
Bình Tiểu Ý khẽ thở dài:
- Mà một khi bị người ta đặt danh hiệu theo cách ác ý, ví dụ như Nhất Thế Sắc Ma hay Lang Tâm Cẩu Phế, đợi đến lúc mọi người đều chấp nhận nghĩa xấu trong danh hiệu đó, lại bị đám người khác trợ giúp đi đàm tiếu khắp nơi, dần dà sẽ thành thâm căn cố đế…
- Mà danh hiệu trước nay luôn là sinh mạng thứ hai của người trong giang hồ.
- Cho nên thà tự mình bốc phét ra một cái cũng tốt hơn bị người ta thiết kế ác ý.
Quách Noãn Dương cũng đầy cảm xúc nói:
- Không sai, năm xưa cái danh Trường Thiên Thích Khách này của ta là người khác đặt cho, chí hướng ta từ đầu đến giờ không phải là thích khách… Nhưng để danh hiệu này xứng với thực, cưỡng ép để bản thân biến thành thích khách, mặc dù từ kết quả mà nói ta quả thật rất thích hợp, nhưng… đây chỉ là may mắn trong bất hạnh mà thôi.
- Nếu thiên phú của ta không thích hợp làm thích khách, vậy danh hiệu này cũng thành trò cười cả đời mà thôi.
Đám người:
“...”
Đám người cùng tụ tập trò chuyện một hồi, vừa vận công điều tức, không khí cực kỳ hoà hợp.
Quãng thời gian giao lưu này rốt cuộc cũng giúp Vân Dương biết nguyên nhân đám người vừa tôn kính vừa bái phục bản thân!
- Đám người chúng ta nhiều nhất chỉ kiên trì được bảy ngày…
Sử Vô Trần truyền âm:
- Mà lão đại người… lại kiên trì tới tận mười tám ngày, quả thật khiến người ta không thể không than thở…
Vân Dương lập tức hiểu ra, thì ra là vậy.
Có điều giang hồ lấy thực lực vi tôn, muốn khiến một đám thiên tài tin phục thì phải biểu hiện càng ưu tú càng yêu nghiệt hơn họ. Nhất là trình độ yêu nghiệt của bản thân rõ ràng vượt qua cực hạn mà bọn họ tưởng tượng nổi, đương nhiên sẽ được bọn họ tán đồng và bái phục từ tận đáy lòng...
- Lão đại! Chín người chúng ta còn một thỉnh cầu!
Thiết Kình Thương đứng dậy, tôn kính nói:
- Vạn lần mong lão đại đồng ý.
- Chín người?
Vân Dương buồn bực:
- Chín người ở đâu ra?
Đám người cùng cười tó:
- Ngô Mộng Huyễn cùng Lạc Đại Giang cũng đang trên đường tới, tính ra chắc cũng sắp rồi… Cho nên vẫn là chín người chúng ta cùng có ý.
- Nhân số vậy cũng không đúng, chẳng lẽ không nên là mười người?
Vân Dương vẫn không hiểu, có lẽ thời gian vừa qua quá mệt nhọc, đầu óc tạm thời không đủ dùng.
- Không tính Sử Vô Trần, đương nhiên là chín người.
Đám người bảy thanh tám lưỡi đồng thời lên tiếng.
Sử Vô Trần giận tím mặt:
- Ta cảnh cáo đám người các ngươi, đừng chơi trò gì ở dây! Nếu không đừng trách ta không khách khí, ta chẳng những là Thứ Tôn mà còn là Kiếm Tôn đấy!
Bảy người không hề e ngại lời đe doạ trần trụi của một người, lao nhao trừng mắt lại, lạnh lùng nói:
- Thì giở trò đấy, ngươi làm gì được? Ngươi dám làm gì?
- Chúng ta liên hợp thỉnh cầu lão đại, Cửu Tôn phủ ngoại trừ vị trí Thủ Tôn của Vân Tôn lão đại không đổi, những tôn hiệu của người khác tạm thời không kết luận, chờ mọi người tề tụ đông đủ, tất cả dùng thực lực quyết định thứ hạng từ thứ hai đến thứ chín.
Vân Dương nói:
- Thế nhưng Cửu Tôn phủ chỉ có Cửu Tôn, các Thiên Tàn Thập Tú các ngươi lại có mười người, chắc chắn còn thừa lại hai, vậy phải làm sao?
- Hai người chiến tích xếp cuối sao xứng với Tôn vị, bọn họ chỉ xứng làm hộ pháp cho môn phái. Tài nghệ không bằng người sao phải vọng tưởng làm Tôn, nào có đạo lý như vậy…
- Đúng, đúng vậy!
- Nhưng đầu tiên chúng ta nhất định phải kéo Sử Vô Trần xuống cùng chúng ta! Dựa vào cái gì hắn là Thứ Tôn, chỉ bằng mấy thứ ấy của hắn?
Sử Vô Trần gần như thổ huyết:
- Các ngươi… các ngươi…
Thiết Kình Thương thét lớn:
- Tiểu tử này còn dám phản kích, các huynh đệ, lên, thu phục hắn trước đã!
Bảy người cùng tiến tới!
Không bao lâu sau, Sử Vô Trần đã mặt mũi bầm dập hấp hối...
- Lão đại, Sử Vô Trần đáp ứng!
Bình Tiểu Ý hét lên một tiếng.
Sử Vô Trần há miệng định phản bác, trong đám người, Nhậm Khinh Cuồng che kín miệng hắn, lớn tiếng nói:
- Lão đại, Sử Vô Trần chấp nhận, không có dị nghị gì!
Bảy người cùng hét lớn:
- Sử Vô Trần quả không hổ là người trong Thiên Tàn Thập Tú, quả thật quang minh lỗi lạc!
Sử Vô Trần cố gắng giãy dụa, bi phẫn trừng mắt, chỉ tiếc không nói được thành lời.
- Tốt! Thập Tú các ngươi đồng khí liên chi, vui buồn có nhau, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Nhưng có một điều đừng trách ta không nói trước, nếu Sử Vô Trần dùng thực lực đoạt được vị trí Thứ Tôn, vậy không cho phép bất cứ ai bất kính!
Vân Dương cười xấu xa nói:
- Cửu Tôn phủ là nơi có quy củ!
Đám người cực kỳ cao hứng:
- Tuân lệnh!
Sử Vô Trần tuyệt vọng kêu:
- Ta không...
Miệng lại bị che, bảy người lại đồng thanh:
- Đa tạ lão đại, Sử Vô Trần vui quá ngất rồi…
Vân Dương trợn mắt, chỉ coi như không thấy hành động này của đám người, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ, ừm, có nên giúp tên này hay không?
Vân Dương tỏ ý đã hiểu hành động của đám người Lan Nhược Quân Nhậm Khinh Cuồng. Mọi người đều là Thiên Tàn Thập Tú, Sử Vô Trần đương nhiên có ưu thế tới trước, nhưng địa vị hắn nhận được nhờ ưu thế này là bất chính, đám người kia đương nhiên sẽ không phục. Nếu cứ như vậy dần dần sẽ gây ra càng nhiều chuyện hơn.
Chi bằng trực tiếp buông địa vị ra để cạnh tranh, nếu Sử Vô Trần có thể dùng thực lực thủ thắng, đám người cũng không còn gì để nói.
Cho nên sáng khoái đáp ứng tốt hơn là ngồi nhìn trò hay.
- Sau khi đặc huấn hoàn thành lập tức bắt đầu trận chiến xếp hạng Cửu Tôn phủ, chư vị xin nỗ lực lên!
- Rõ!
...
Ngay lúc này, tiểu mập mạp tròn quay lại chạy tới:
- Lão đại, lão đại, ngoài sơn môn có ba người đợi ngươi đã mười hai ngày… sắp điên rồi!
- Ai?
- Là người của Thiên Hạ Thương Minh.
Tiểu mập mạp lo lắng:
- Không phải họ tới làm phiền đấy chứ?
Vân Dương lập tức nhớ tới hôm mình tới nói chuyện với Phong Quá Hải, nhanh chóng minh bạch mọi chuyện.
Không ngờ mình lại hoàn toàn quên mất chuyện này...
Xem ra đám người Phong Quá Hải cũng thật sự tức giận rồi.
- Ta ra ngay đây!