Điều trước mắt, đó là phải cẩn thận, bảo vệ công tử, bảo vệ Huyền thú, càng phải bảo vệ vị Vân công tử trước mắt!
Có điều, trong quá trình huấn luyện, đám người cũng cảm thấy một số điều có vẻ như không thích hợp.
Huyền thú trong Vân phủ này, tựa như còn có phân giai cấp vậy?
Không, phải nói là cấp độ Huyền thú phân biệt rõ ràng, nhìn cái là biết.
Ví như, con Quỷ Diện Ưng mới tới kia, rõ ràng là bị xa lánh. Mấy con Thiểm Điện miêu kia đều không đoái hoài tới nó, gặp nhau trên đường cũng cố tránh thật xa, tựa như sợ đến gần sẽ phải ngửi mùi thối vậy.
Điều này, cũng đúng, mọi người có thể lý giải.
Dù sao, cái thứ Quỷ Diện Ưng này, thần tăng quỷ đều ghét, cơ hồ không được bất kỳ sinh vật nào chào đón, điểm này mọi người đều đã sớm rõ.
Cho nên Quỷ Diện Ưng lúc nào cũng tìm chủ nhân Vân Dương để tìm kiếm che chở, quan hệ thân cận với Vân Dương, lúc nào cũng đi theo, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.
Dù sao, Vân Dương là người duy nhất vui vẻ ở cạnh nó!
Nhưng, mấy con Thiểm Điện miêu kia đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Tại sao lúc nào rảnh rỗi là đến kiếm chuyện bắt nạt Tam Nhãn Trư cùng Vạn Cân Hùng nhà chúng ta? Thậm chí ngay cả Hắc Sí Hổ cũng muốn bắt nạt...
Chuyện quái gì vậy?
Bọn nó đều là Bát phẩm Huyền thú a!
Coi như còn nhỏ, nhưng vẫn là Bát phẩm Huyền thú! Huyết mạch áp chế, không phải chỉ nói cho có nha.
Mà huyết mạch Thiểm Điện miêu lại đạt đến mấy phẩm?
Mấy tiểu tử này ăn gan hùm mật báo hay sao? Lại dám đến bắt nạt thượng phẩm Huyền thú?!
Chẳng phải là muốn động thủ trên đầu thái tuế a?
Chỉ có điều Vân công tử đúng là che chở mấy đầu Thiểm Điện miêu kia, một khi Huyền thú xung đột, Vân công tử sẽ lập tức xuất hiện, bếch Thiểm Điện miêu rời đi, sợ Thiểm Điện miêu của hắn bị bắt nạt vậy!
Đám người cũng có thể hiểu được chuyện này, Thiểm Điện miêu chỉ là Huyền thú hạ phẩm đến trung phẩm, cho dù ba tiểu tử Tam Nhãn Trư, Vạn Cân Hùng hay Hắc Sí Hổ mới sinh, nhưng huyết mạch còn ở đó, chỉ cần khí thể thượng phẩm Huyền thú bộc phát, Thiểm Điện miêu nhất định không thể thừa nhận, thậm chí trực tiếp bị hù chết cũng có khả năng. Có điều đối với hành động thiên vị của Vân Dương, đám người cũng cảm thấy tương đối phê bình kín đáo, thiên vị Huyền thú của mình cũng không có gì đáng trách, nhưng cũng không cần coi chúng như bảo bối vậy chứ?
Thực sự không phóng khoáng!?
Đám Huyền thú ở chung với nhau, dần dà mấy đầu Thiểm Điện miêu tạo thành ngạo khí “dòng chính”! Vênh váo tự đắc, oai phong lẫm liệt! Ngày ngày meo meo kêu loạn, đẩy đám Tam Nhãn Trư cùng Vạn Cân Hùng ngã dúi ngã dụi...
Đám cao thủ tứ gia nhìn thấy mà đau lòng!
Không khỏi sinh ra một cảm giác, không đáng tin cậy, không thích hợp.
Chẳng lẽ nói chúng ta là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nên đám Huyền thú của chúng ta cũng phải có giác ngộ này?
Mỗi một ngày, đầu tiên chính là đầu Quỷ Diện Ưng Kỷ Kỷ mỗ mô ung dung bước ra trước tiên, sau đó là đám Thiểm Điện miêu lười biếng đi ra.
Đôi khi là bốn con, đôi khi lại là năm con... Đám người cũng không phân biệt được tên nào với tên nào.
Dù sao bọn chúng cũng giống nhau như đúc, cùng lắm cũng chỉ có hình thể lớn nhỏ hơi khác mà thôi.
Dần dà, đám người tập mãi cũng thành quen.
Dù sao chỉ cần Huyền thú nhà mình có thể tăng phẩm, như vậy tất cả đều tốt đẹp.
Dù sao chỉ cần thấy Thiểm Điện miêu dám bắt nạt thượng phẩm Huyền thú mà không bị phản phệ, đã có thể thấy sơ được đạo hạnh dạy dỗ của vị Vân công tử này, bản thân chuyện này vốn dĩ đã là chuyện vi phạm quy tắc bình thường a!?
Từ ngày thứ bảy.
Vân Dương trực tiếp mời tam đại công tử qua một bên, đối mặt truyền thụ thủ pháp thuần thú, chiêu này như đâm trung trái tim yếu ớt của đám cao thủ ba nhà, vì vậy không khỏi càng thêm yên tâm.
Vân công tử quả là người hiểu chuyện, làm việc rất đúng mực.
Rất cẩn thận!
...
Nhưng cứ như vậy, Đông Thiên Lãnh càng thêm rảnh rỗi.
Gia hỏa này, mấy ngày đầu còn hứng thú chơi kiếm, hăng hái đến quên cả trời đất, nhưng từ lúc tam đại công tử theo Vân Dương học thủ pháp thuần thú, rốt cục cũng không còn ai để ý đến hắn, tam đại công tử vốn căm hận tên này ngày ngày khoe mẽ trước mặt bọn hắn, bây giờ lại có chuyện đứng đắn để làm, đương nhiên chú tâm vào trong đại nghiệp thuần phục Huyền thú.
Đông Thiên Lãnh tự chơi mấy ngày, cuối cùng cũng cảm thấy chán, dù sao hắn chơi tiện hay chơi kiếm, cũng cần phải có người xem, chỉ một mình chơi đùa, kiếm tiện cho ai xem?!
(Kiếm, Tiện là đồng âm)
- Ra ngoài uống rượu không?
Đông Thiên Lãnh lớn tiếng hét lên, sợ đám người không nghe được.
Không ai để ý.
- Ta mời... Ta nói ta mời, có ai đi không? Muốn gì cũng được!
Đông Thiên Lãnh lại la lên lần nữa, tần số lại đề cao thêm một tầng.
Vẫn không ai để ý.
- Các ngươi không đi ta đi à nha... Các ngươi cũng đừng có mà hối hận! Qua thôn này sẽ không còn tiệm nào khác đâu!
Đông Thiên Lãnh lần nữa kêu gào, kêu đến khàn cả giọng.
- Cút!
Tam đại công tử đồng thành hợp lực lên án mạnh mẽ.
- Móa, ba người các ngươi rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt đúng không? Ta tử chúc Huyền thú của các ngươi dưỡng thành Quỷ Diện Ưng!..
Đông Thiên Lãnh hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài, tùy tiện tìm một cái quán rượu giải sầu.
Đám hộ vệ của hắn cũng chỉ đành lắc đầu ngao ngán, cuối cùng oẳn tù tì để chọn ra một người đi theo.
Ừm, quyết đấu, người thua cuối cùng đi theo Đông Thiên Lãnh, thắng đương nhiên không phải đi!
...
- Đám hỗn đản này! Thế mà không có ai muốn đi theo giúp ta!
Đông Thiên Lãnh uống từng ngụm rượu, ngoạm từng miêng thịt lớn, mặc mũi tràn đầy tức giận, liếc mắt nhìn ngang, cái mũ đội lệch, một chân gác lên ghé, mũi miệng dính đầy dầu mỡ. Vừa ăn vừa mắng:
- Cả đám đều không phải đồ tốt! Sớm muộn có một ngày, lão tử cho các ngươi đẹp mặt...
Tên hộ vệ đi theo cúi đầu, đứng góc khuất mà Đông Thiên Lãnh không thấy được trợn trắng hai mắt: người ta không để ý đến ngươi là có chính sự để làm a? Ngươi cho rằng ai cũng vô công rồi nghề như ngươi? Không phải chơi kiếm, thì cũng là chơi tiện, giờ lại muốn chơi pháo miệng hả?
- Ai... Lão Bàn!
Đông Thiên Lãnh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, con mắt bắt đầu phát sáng.
- Công tử, ta là lão Bàng, không phải lão Bàn.
Hộ vệ đau khổ nhìn lại thân hình như cái xương sườn của mình, từ lúc nào ngài lại thấy ta mập a?
- Ừm, lão Bàng!
Đông Thiên Lãnh biết nghe lời phải, ghé đầu tới, thấp giọng:
- Ngươi nghĩ cách... Kiếm cho ta chút thuốc...
Lão Bàng giật nảy mình:
- Thuốc? Thuốc gì? Ngài muốn làm gì?
- Thuốc gì? Làm gì?
Đông Thiên Lãnh dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc để nhìn lão Bàng:
- Đương nhiên là thuốc bổ cho Huyền thú của bọn hắn.
- Thuốc bổ?
Lão Bàng cảm thấy nổi da gà, từ lúc nào mà ngươi có lòng tốt như vậy?
Nói ra có Quỷ Diện Ưng cũng không tin?!
- Không phải là loại thuốc bổ lấy mạng, cũng không cần phải là dược vật vô sắc vô vị, chỉ cần thuốc xổ bình thường là được rồi, nếu không thì xuân dược cũng được, chỉ cần khiến Huyền thú nhà bọn hắn không bình thường trong một tháng là dược.
Đông Thiên Lãnh nghiến răng nghiến lợi:
- Con mẹ nó không ai để ý tới ta... Làm gì có lý nào như vậy? Ta không được, bọn hắn cũng đừng hòng?!
Lão Bàng cảm thấy như muốn hôn mê, hiện tại hắn vô cùng hoài nghi, vận khí của bản thân sao lại thấp đến vậy?!
Nếu không hôm nay sao lại thua oẳn tù tì?!
Nếu không người ngồi đây đã là người khác?
Ngươi nói cái nhiệm vụ này... Kêu ta hoàn thành bằng cách nào?!
Không nguy hiểm tính mạng là được?!
Ngươi hạ xuân dược, hạ thuốc xổ đối với Huyền thú còn chưa đầy tháng? Để nó không bình thường trong một tháng?!
Ngài làm như vậy là muốn không dày vò chết bọn nó không thôi thì có!
Cuối cùng nếu gây ra chuyện lớn, ngươi con mẹ nó không có chuyện gì, nhưng ta nhất định sẽ biến thành cừu non thế tội, hơn nữa còn không phải chỉ mình hắn xong đời, không chừng già trẻ cả nhà cũng phải giao ra.
- Có được hay không?
Đông Thiên Lãnh hỏi đầy phấn khởi.
- Không được không được, việc này quyết không thể làm được!
Lão Bàng lắc đầu như trống bỏi.
- Lão Bàng, ngươi biết vì sao ngươi lại lên chức lên lương chậm hay không?
Đông Thiên Lãnh liếc mắt:
- Cũng bởi ngươi quá nhát gan, chút chuyện nhỏ cũng không dám làm a...
Chút chuyện nhỏ...
Ngươi một lần đắc tội cả tam đại gia tộc, ngươi còn nói là việc nhỏ?
Nếu con hàng trước mắt không phải là công tử nhà mình, lão Bàng cảm thấy đã có thể trực tiếp bạo khỏi, sau đó nhanh chóng đánh chết tươi tên tiện nhân này, sau đó tiên thi (dùng roi quất thi thể, một hành độn vũ nhục người chết đến cực điểm) ba ngày: lão tử cho ngươi nói lão tử gan nhỏ! Lão tử cho ngươi xem gan lão tử lớn bao nhiêu!
Ngay lúc Đông Thiên Lãnh đang hùng hùng hổ hổ, đột nhiên nhìn thấy một vị công tử áo trắng, dẫn theo một tên tùy tùng áo đen, thản nhiên đi tới, chỗ đi qua, tựa như có một làn gió thơm chậm rãi đi theo.
Công tử áo trắng phong độ nhẹ nhàng, dung mạo tuấn nhã, dáng người cao ráo, khí chất phi phàm. Nhìn là có thể thấy xuất thân từ đại gia đại tộc. Bất kể từ phương diện nào, đều có thể nhìn thấy khí thế siêu quân bạt tụy.
Nhưng Đông Thiên Lãnh liếc mắt, cúi đầu dùng bữa.
Đông đại thiếu từ trước đến nay tự xưng là thiên địch của sự ưu nhã trên thế gian!
Vô luận là người siêu phàm thoát tục đến mức nào, chỉ cần Đông Thiên Lãnh đại thiếu gia gặp được, nhất định sẽ sinh ra một cảm giác: người bằng cái gì mà đẹp trai hơn ta? Bằng cái gì mà phong độ hơn ta? Bằng cái gì mà khí chất hơn ta?
Con mẹ nó đều là giả vờ!
Nếu bản công tử cũng giả vờ, tuyệt không kém ngươi!
Ta chỉ khinh thường giả vờ mà thôi, đồ nhà quê!
Lúc đầu, với bộ dạng xuất chúng của Vân Dương vốn nên không hợp ý Đông Thiên Lãnh, nhưng thế sự vô thường, lần đầu hai người gặp mặt, Vân Dương tận lực ra vẻ hoàn khố, rất được lòng Đông Thiên Lãnh, về sau Vân Dương càng lúc càng lộ khí thể siêu cấp hoàn khố, càng khiến Đông Thiên Lãnh phục đến cúi rạp, cam nguyện làm tiểu đệ.
Những vị công tử đẹp trai siêu phàm thoát tục khác, đứng trước Đông Thiên Lãnh chưa từng có ngoại lệ!
Chỉ là lúc này, Đông Thiên Lãnh cảm thấy sa sút chưa từng có, thực sự không có tâm tình kiếm chuyện với người khác, quyết định chỉ cần vị công tử kia không lắc lư trước người hắn, như vậy hắn sẽ từ bi, không xuất sát giới, nhưng nếu đối phương đến kiếm chuyện lập tức hắn vò nát phong độ đối phương mà đem đi chùi đít!
Có điều hắn không muốn trêu chọc người ta, nhưng người ta lại chủ động tìm hắn.
- Nha?
Công tử áo trắng liếc mắt nhìn Đông Thiên Lãnh, hai mắt đột nhiên phát sáng:
- Vị công tử này thực là nhân trung long phượng, tiểu đệ mới thấy, liền đã sinh ra cảm giác hận gặp nhau muộn, không biết vị công tử này có hứng thú, cùng tại hạ uống một chén? Tiểu đệ mời!
Da mặt lão Bàng không nhịn được mà giật giật.
Người anh em, ngươi thế nào mà lại thấy công tử nhà ta là nhân trung long phượng? Lại dám bắt chuyện vào lúc này, lá gan không nhỏ a! Xem công tử nhà ta một câu khiến ngươi phải há hốc mồm đây.
Quả nhiên!
- Ngươi có tiện không?
Đông Thiên Lãnh ngoẹo đầu:
- Ngươi tiện đến mức nào?