Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 110

 

Chủ tịch nổi cơn thịnh nộ, ai nấy đều sợ tái mặt, thầm rủa người đã chọc giận Hoàng Tuấn Khải. Thật đúng là quýt làm cam chịu! Bọn họ oan ức muốn chết đi được, chủ tịch bình thường khắt khe giờ lại càng khó tính hơn. Soi mói bắt bẻ từng chút một, tựa như nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

 

Cuối cùng Hoàng Tuấn Khải đập bàn, mọi người giật thót tim, không ai dám ho he một câu nào, căn phòng trở nên im phăng phắc. Hoàng Tuấn Khải đứng phắt dậy, lạnh lùng buông một câu: “Tan họp”

 

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, mang theo nửa cái mạng đi ra ngoài. Hoàng Tuấn Khải trở lại văn phòng, vẫn chưa nguôi giận, sắc mặt cực kì kém. Kiều Nhã Linh, anh nhất định sẽ cho cô biết tay!

 

Ở bên kia, đầu óc Kiều Nhã Linh đang quay mòng mòng, cô cứ liên tục nghĩ về chuyện giữa Hoàng Tuấn Khải và Tôn Hoàng. Tôn Hoàng trong một thời gian ngắn thay đổi rất nhiều nhân sự, hơn nữa những người cô ghét đều bị cuốn gói đuổi đi. Như vậy không phải rất kì lạ sao?

 

Tôn Hoàng cũng có chút vô lý năng, gọi một người từng bị sa thải về đúng là khó hiểu. Hơn nữa đãi ngộ dành cho cô vô cùng tốt, trong khi cô không phải là người xuất sắc gì cả. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều theo chiều hướng có lợi cho Kiều Nhã Linh, cô không thể ngẫu nhiên may mắn như vậy được. Xâu chuỗi các sự việc lại, Kiều Nhã Linh càng nghỉ ngờ Hoàng Tuấn Khải hơn.

 

Cuối cùng cô không kìm được, gọi điện thoại cho một người đồng nghiệt “Này, cậu biết chủ tịch Tôn Hoàng hiện giờ là ai không?” – Kiều Nhã Linh hỏi.

 

Người kia trả lời: “Chủ tịch bây giờ á? Tớ cũng không rõ nữa, chỉ biết là có một công ty lớn mua lại tòa soạn của chúng ta. Nhưng mà vị chủ tịch kia chưa bao giờ xuất ở đây, nên không ai biết mặt mũi chủ tịch như nào cả.

 

Họa hoän chắc có tổng giám đốc biết đó”

 

Kiều Nhã Linh chán nản thở dài, nếu vậy cô cũng đâu thể gọi điện cho tổng giám đốc mà hỏi được đâu. Không hiểu sao thông tin về vị chủ tịch đó lại kín như vậy, rốt cuộc là vì chưa tiện công bố, hay vì muốn giữ bí mật đây? Kiều Nhã Linh càng nghĩ càng rối bời, không biết đằng nào mà lần.

 

Giờ nghĩ lại, chuyện cô đột nhiên được g: Ở tòa soạn không thiếu gì người Người đồng nghiệp kia nói: “Mình cảm thấy vị chủ tịch kia rất thần bí, không biết có phải là một nhân vật tầm cỡ nào không nữa. Giấu giấu diếm diếm không để ai biết, đúng là đáng ngờ!”

 

Kiều Nhã Linh cũng cảm thấy như vậy, chẳng có người bình thường nào lại không để lộ danh tính của mình ra, nhất định là có uẩn khúc.

 

Liệu có phải người đó là Hoàng Tuấn Khải, nên anh mới nhất quyết không để ai biết không? Kiều Nhã Linh lắc đầu, cô cố gắng suy nghĩ mọi chuyện theo chiều ngược lại, thế nhưng cô vẫn cảm thấy rất bất an.

 

Kiều Nhã Linh đang định cúp máy thì cô nàng kia lại nói: “Nhưng tớ có nghe được vài thông tin F Kiều Nhã Linh mở to mắt: “Thông tin gì?”

 

“Nghe nói là một trong mấy công ty thương mại lớn nhất nước mình thu mua Tôn Hoàng, có thể là Chúc Sơn, Desyco, hoặc là Hoàng Thịnh”

 

Kiều Nhã Linh nghe đến cái tên Hoàng Thịnh, trái tim giật thót một cái.

 

“Cậu chắc chứ?”

 

“Tớ nghe nói vậy thôi, cũng không chắc chắn hoàn toàn, nhưng rất có khả năng là vậy. Mấy công ty này chưa từng đầu tư vào lĩnh vực giải trí, có lẽ vì thế nên mới không tiết lộ thông tin ra ngoài” – Cô nàng kia khẳng định.

 

Kiều Nhã Linh trầm ngâm không nói lời nào, càng tiến gần đến sự thật, cô lại càng thấy hoang mang sợ hãi. Từng chứng cứ được phơi bày.

 

ra đều chứng tỏ một điều là Hoàng Tuấn Khải chính là vị chủ tịch thân bí đó.

 

“Cảm ơn cậu nhé!” – Kiều Nhã Linh nói.

 

Kiều Nhã Linh cúp máy, tâm trạng cô cứ như ở trên mây, cô không thể nào thoát khỏi suy nghĩ rằng Hoàng Tuấn Khải đã thu mua Tôn Hoàng. Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng bất an, giống như nơi nương tựa của mình đã bị người cô căm ghét đoạt lấy.

 

Nếu Hoàng Tuấn Khải thu mua Tôn Hoàng, vậy mục đích của anh là gì? Cả nhà họ Hoàng đều ghét giới giải trí, chuyện này Kiều Nhã Linh biết rõ, vậy nên sẽ không có chuyện anh đột nhiên hứng thú với tòa soạn Tôn Hoàng.

 

Lần trước anh có nói là mua để tặng cô, nhưng cô đã nhất quyết từ chối. Sau đó họ không nói lại vấn đề này nữa, nhưng Hoàng Tuấn Khải cũng biết cô đang khó khăn tìm việc. Chẳng nhẽ, anh làm tất cả mọi thứ là vì cô sao?

 

Kiều Nhã Linh không muốn tin, cô đã biết bộ mặt thật của anh, vậy nên sẽ không có chuyện như vậy xảy ra. Dù Hoàng Tuấn Khải thu mua Tôn Hoàng với mục đích nào đi chăng nữa, nếu ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, cô nhất định sẽ không do dự rời đi.

 

Cô không chấp nhận sự ban phát của anh, càng không chấp nhận việc anh cố gắng phá vỡ cuộc sống đang yên ổn của mình.

 

Nếu có thể, cô muốn bọn họ vĩnh viễn không liên quan đến nhau.

 

Kiều Nhã Linh vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ, điện thoại vang lên. Là chị Bội gọi tới, Kiều Nhã Linh nhanh chóng bắt máy: “Có chuyện gì thế ạ?”

 

Giọng chị Bội không giấu được vui mừng: “Chị vừa nhận được thông báo là Tôn Hoàng là tòa soạn phỏng vấn độc quyền Tú Quỳnh trong buổi họp báo này đấy!”

 

Kiều Nhã Linh kinh ngạc: “Thật ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK