Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 405

 

Kiều Phương Ly thật sự đã bị dồn vào đường cùng, cô ta vì quá sợ hãi mà không ngừng khóc. Kiều Phương Ly quỳ dưới nền đất lạnh lẽo, cơ thể run rẩy, nghẹn ngào chắp tay cầu xin Kiều Nhã Linh: “Chị Nhã Linh, em quỳ lạy chị, chúng ta dù sao cũng có cùng một người ba, một nửa dòng máu chảy trong người chúng ta giống nhau. Chị đừng bỏ mặc em, chị ơi…”

 

Kiều Phương Ly muốn bò về phía Kiều Nhã Linh nhưng lại bị Lão Cương túm tóc kéo về sau. Gương mặt cô ta méo mó vì đau đớn, nước mắt giàn giụa, khốn đốn ôm lấy đầu mình. Kiều Phương Ly vẫn không từ bỏ, tiếp tục kêu lên thảm thiết: “Chị, cứu em với!”

 

Kiều Nhã Linh mím môi, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta. Năm xưa Kiều Phương Ly và mẹ cô ta đối xử với Kiều Nhã Linh tàn bạo như thế nào, cô vẫn chưa từng quên.

 

Họ hành hạ cô, lăng mạ cô, khiến cô mất đi nơi nương tựa. Khi đó Kiều Phương Ly có nhớ hai người có cùng một người ba hay không? Bây giờ cô ta mở miệng gọi cô là chị, nói cả hai là gia đình mà không thấy ngượng mồm.

 

Kiều Phương Ly ở trước mặt cô thảm hại và khốn đốn, thế nhưng cô không cảm thấy thương xót một chút nào. Đối với Kiều Nhã Linh, hai người họ không hề có quan hệ gì, cô ta có bị làm sao cũng chẳng ảnh hưởng đến cô.

 

Kiều Nhã Linh hờ hững nói: “Xin lỗi, tôi làm sao lại có người em gái như cô. Đối với tôi, mấy người chưa bao giờ là gia đình của tôi. Nếu cô thật sự coi tôi là chị, thì không phải đến lúc bị đồn vào đường cùng mới khổ sở cầu xin tôi, gọi một tiếng chị rẻ rúm với tôi. Năm xưa cô giày vò tôi sống dở chết dở, tại sao bây giờ tôi phải cứu cô? Còn bà mẹ quý hóa của cô nữa, tôi không ít lần suýt chết dưới tay của bà ta. Vì vậy, con gái cưng của bà ta cũng nên nếm thử cảm giác sống không bằng chết một lần chứ nhỉ?”

 

Kiều Nhã Linh cho rằng mình không việc gì phải giúp Kiều Phương Ly. Suy cho cùng đây chính là cái giá mà cô ta phải nhận lấy bởi những gì mình đã gây ra. Cô ta đối xử với người khác thế nào, thì sẽ có một ngày nhận lại tất cả những điều đó.

 

Kiều Phương Ly hoảng loạn nói: “Em xin lỗi, em sai rồi, chị hãy tha lỗi cho em đi. Em hối hận lắm, chị hận em là phải. Nhưng… nhưng chị không thể chối bỏ được sự thật chúng ta là chị em, chị giúp em một lần này thôi có được không?”

 

Kiều Phương Ly nằm bò dưới đất, ngước nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh đôi mắt đẫm lệ. Có lẽ cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở nên thảm hại như thế này.

 

Tất cả những gì cô ta có trong một đêm liền biến mất, từ một người diễn viên kiêu căng ngạo mạn, cô ta trở thành một người phục vụ trong quán bar thác loạn.

 

Phía sau cô ta bây giờ là mười người đàn ông cao to lực lưỡng, chẳng mấy chốc họ sẽ thay nhau hành hạ cô ta, Kiều Phương Ly nhất định sẽ bỏ mạng ở nơi này. Viễn cảnh đáng sợ đó khiến Kiều Phương Ly vứt lòng tự trọng, hạ mình xin lỗi Kiều Nhã Linh.

 

Kiều Nhã Linh rũ mắt nhìn cô ta từ trên cao, lãnh đạm nói: “Bây giờ tôi đánh đập cô, tra tấn cô man rợ, khiến cô tổn hại cả tinh thần và thể chất, sau đó xin lỗi, thế có được không?” – Kiều Nhã Linh cười nhạt – “Lời xin lỗi, chẳng có ý nghĩa gì cả đâu. Kiều Phương Ly, đây gọi là gieo nhân nào thì gặp quả đấy. Tôi sẽ không giúp cô, cũng không bao giờ tha thứ cho cô và mẹ cô.”

 

Kiều Phương Ly như rơi xuống vực sâu vạn trượng, hi vọng cuối cùng của cô ta cũng bị dập tắt. Lão Cương ra lệnh cho mấy người đàn ông đó nhanh chóng “chăm sóc” Kiều Phương Ly, bọn họ cười đê tiện, lần lượt tiến về phía cô ta. Kiều Phương Ly cực kì hoảng loạn, cô ta gào.

 

lên: “Không, các người đừng lại gần đây” – Kiều Phương Ly nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt tuyệt vọng, điên cuồng hét – “Cứu em, chị ơi!”

 

Kiều Phương Ly cứ gào thét ầm ï khiến Vũ Thế Phong đau đầu. Vũ Thế Phong cảm thấy Kiều Phương Ly vô cùng phiền phức, anh ta lạnh lùng ra lệnh: “Bịt miệng cô ta lại rồi vứt ra ngoài đi!”

 

Lão Cương cũng ni “Đúng đấy, mấy người các cậu lôi cô ta ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm: Sau đó Kiều Phương Ly bị dán băng dính vào miệng, tay chân cùng bị trói lại. Kiều Phương Ly như cá nằm trên thớt, không thể vùng vẫy, miệng ú ớ, đôi mắt mở lớn đầy kinh hoàng. Kiều Phương Ly bị ném ra ngoài không thương tiếc, theo sau là mười người đàn ông. Cánh cửa phòng VIP dần khép lại, mọi người cuối cùng cũng đã được yên tĩnh.

 

Kiều Nhã Linh cứ nhìn chằm chăm vào cánh cửa, môi mím chặt, trong lòng không rõ cảm xúc.

 

Vì sự xuất hiện bất ngờ của Kiều Phương Ly mà tâm trạng của Kiều Nhã Linh bị ảnh hưởng không ít. Dù bây giờ cô ta đã bị đưa đi nhưng Kiều Nhã Linh vẫn không thể thoải mái nổi. Vũ Thế Phong nhận ra biểu cảm khác thường của cô, anh ta đứng dậy kéo tay cô: “Đi thôi”

 

Kiều Nhã Linh cứ th “Chúng ta đi đâu th: Vũ Thế Phong quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười: “Cứ đi theo anh.”

 

Vũ Thế Phong dẫn Kiều Nhã Linh đi lên lầu, trên đó chính là sân thượng của Thiên Đường bar. Khi lên đến bậc thang cuối cùng, Vũ Thế Phong không mở cửa bước vào mà dừng lại, bịt mắt Kiều Nhã Linh.

 

Kiều Nhã Linh vô cùng căng thẳng, lên tiếng: “Anh làm gì vậy?”

 

Vũ Thế Phong ghé sát vào tai Kiều Nhã Linh, giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên: Vũ Thế Phong đưa ra ngoài, cô khó hiểu hỏi: “Rồi em sẽ biết”

 

Lồng ngực rộng lớn và ấm áp của Vũ Thế Phong gần như dính sát vào lưng Kiều Nhã Linh. Vì không thể nhìn thấy gì nên Kiều Nhã Linh chỉ có thể bước theo sự dẫn dắt của Vũ Thế Phong. Kiều Nhã Linh không giấu nổi tò mò, không biết Vũ Thế Phong lại định làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK