Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141

 

Kiều Nhã Linh xoa đầu Tiểu Kiệt, cô cảm thấy không dễ chịu vì cô đã khiến Tư Hiên đau lòng. Cô hiểu tâm trạng tuyệt vọng khi không.

 

được đáp lại tình yêu của anh, bởi cô cũng từng như vậy. Cô rất trân trọng tình cảm của Tư Hiên, hai người đã quen biết mấy năm đại học, cô luôn coi anh như một người bạn tri kỷ.

 

Kiều Nhã Linh hi vọng anh sẽ gặp một người tốt hơn cô, quên đi người đã khiến anh tổn thương này.

 

Tiểu Kiệt dụi mặt vào người Kiều Nhã Linh: “Chị ơi, có em ở đây rồi, nếu ai bắt nạt chị em sẽ đánh người đó thật đau: Kiều Nhã Linh bật cười, tâm trạng thoải mái hơn không ít.

 

Tiểu Kiệt thấy cô cười, nũng nịu đòi cô ôm. Kiều Nhã Linh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ về Tư Hiên, mỉm cười nhấc Tiểu Kiệt lên cao. Tiểu Kiệt thích thú cười lớn, cậu nhóc nói: “Kiều Kiều, chị thơm thơm em một cái đi”

 

Tiểu Kiệt rất thích Kiều Nhã Linh, cậu nhóc lúc nào cũng chỉ muốn quấn lấy cô không rời. Cô là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà cậu từng gặp, Tiểu Kiệt thật sự muốn được ở bên cô mãi mãi. Kiều Nhã Linh cũng vô cùng mến Tiểu Kiệt, không cự tuyệt mà thơm lên má thằng bé một cái rõ kêu. Tiểu Kiệt cười khoái chí, vui vẻ nói: “Kiều Kiều, chị chỉ thích một mình em thôi nhé?”

 

Kiều Nhã Linh bật cười: “Được được, chị chỉ thích Tiểu Kiệt mà thôi”

 

Tiểu Kiệt hài lòng ôm cổ Kiều Nhã Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng. Tiểu Kiệt còn đòi cô làm máy bay, Kiều Nhã Linh bế Tiểu Kiệt lên cao thật cao, rồi đi khắp nhà. Tiếng cười giòn tan của hai người tràn ngập trong không gian, khung cảnh đầm ấm vui vẻ khiến Kiều Nhã Linh quên đi mọi phiền muộn trong lòng.

 

Hai người trêu đùa nhau một hồi, sau đó Kiều Nhã Linh bế Tiểu Kiệt lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu nhóc. Hôm nay là một ngày dài, Tiểu Kiệt đã thấm mệt, mắt thằng bé bắt đầu díp lại.

 

Kiều Nhã Linh dịu dàng vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Kiệt, trong lòng cảm thấy rất bình yên. Trên chiếc giường của cô bây giờ xuất hiện thêm một đứa trẻ ngây thơ non nớt, Kiều Nhã Linh cảm thấy số phận thật kỳ diệu, để cô có thể quen biết một cậu nhóc đáng yêu như thế này.

 

Tiểu Kiệt cố chống cự cơn buồn ngủ, thằng bé nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, chị ngủ ngon”

 

Kiều Nhã Linh mỉm cười, cúi xuống thơm vào má Tiểu Kiệt. Cô đi xuống giường tắt đèn, bóng tối bao trùm xung quanh, cô nằm xuống bên cạnh Tiểu Kiệt, ôm thằng bé vào lòng.

 

Dưới đường, ngọn đèn leo lét tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Con phố vắng lặng không một bóng người, chỉ có tiếng gió vi vút thổi. Một bóng hình người đàn ông cao lớn tựa lên bức tường xám xịt, màn đêm nuốt trọn mọi thứ, chỉ có ánh mắt sáng quất của anh ẩn hiện. Hoàng Tuấn Khải rít một hơi thuốc, làn khói trắng tỏa ra xung quanh. Anh nhìn chăm chằm vào ô cửa sổ ở phía trước, cho đến khi chủ nhân của nó tắt đèn.

 

Hoàng Tuấn Khải vứt điếu thuốc xuống đất, cơ thể anh nhuốm mùi phong trần. Anh lẳng lặng cúi đầu, giẫm nát tàn thuốc dưới chân. Hoàng Tuấn Khải rút điện thoại ra, ấn vào số của Kiều Nhã Linh.

 

Kiều Nhã Linh vừa năm xuống giường thì điện thoại reo lên, cô lấy điện thoại áp vào tai nghe: “Alo?”

 

Ánh mắt của Hoàng Tuấn Khải đen như mực, giọng nói mềm mại của Kiều Nhã Linh truyền thẳng vào tai anh, khiến lồng ngực anh trở nên ngứa ngáy. Hoàng Tuấn Khải thở một hơi dài ẩn nhẫn, anh liếm khóe môi, im lặng không nói gì. Kiều Nhã Linh không thấy có người trả lời, khó hiểu hỏi: “Ai thế? Không nói thì tôi tắt máy đây”

 

“Là anh”

 

Giọng nói trầm thấp của Hoàng Tuấn Khải vang lên, Kiều Nhã Linh sửng sốt, sao anh lại gọi điện cho cô vào giờ này? Tiểu Kiệt bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, thăng bé mở mắt nhìn cô, Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Em cứ ngủ đi, chị nghe điện thoại một lúc.”

 

Nói rồi cô đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách. Hoàng Tuấn Khải nghe rõ âm thanh vừa rồi của cô, chắc hẳn cô đang nói với Tiểu Kiệt.

 

Bàn tay Hoàng Tuấn Khải siết chặt điện thoại, sương lạnh phủ xuống vai anh, ướt cả một mảng. Có lẽ bây giờ, cô và Tiểu Kiệt đang ở trên một chiếc giường, chuẩn bị đi ngủ chăng?

 

Kiều Nhã Linh khoanh tay, bực bội nói: “Anh gọi cho tôi có chuyện gì?”

 

Giọng nói của cô vô cùng lạnh nhạt, Hoàng Tuấn Khải bỗng thấy khó chịu. Cô đối xử với Tiểu Kiệt dịu dàng như vậy, nhưng với anh lại vô cùng thờ ơ. Hoàng Tuấn Khải đá mạnh đám lá vàng trước mặt, khiến chúng rơi vương vãi trên mặt đất. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Em xuống dưới nhà ngay lập tức đi!”

 

Kiều Nhã Linh nhíu mày: “Tại sao, chẳng lẽ…?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK