Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149

Đáng nhẽ hôm nay sẽ là một ngày rất vui vẻ đối với Kiều Nhã Linh nếu như Hoàng Tuấn Khải không xuất hiện. Hiện tại trong lòng Kiều Nhã Linh đang rất phức tạp, không có hứng thú nói gì cả. Dù sao Tiểu Kiệt cũng còn bé, cô không muốn mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nhóc.

 

Tiểu Kiệt nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng và vẻ mặt mệt mỏi của Kiều Nhã Linh, ở cổ cô đầy rãy những dấu vết như bị muỗi đốt. Kiều Nhã Linh đi lâu như vậy, cuối cùng trở về lại thành bộ dạng này. Tiểu Kiệt hoảng hốt, cậu nhóc ngước nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt quan tâm: “Chị ơi, sao chị lại khóc?”

 

Kiều Nhã Linh sửng sốt, cô sờ lên mắt mình, lúng túng quay đầu đi.

 

Cô cảm thấy rất ngại khi để Tiểu Kiệt nhìn thấy bộ dạng đau khổ này của mình. Đã là người lớn rồi mà cô vẫn còn khóc lóc không thể kiềm chế, điều này khiến cô vô cùng xấu hổ.

 

Vừa nãy cô đã khóc rất nhiều nên mắt bị sưng, cô không nghĩ Tiểu Kiệt còn thức nên cứ thế lên nhà, nào ngờ lại bị thăng bé nhìn thấy.

 

Tiểu Kiệt nắm lấy bàn tay mềm mại của Kiều Nhã Linh, cậu nhóc có vẻ tức giận: “Chị nói đi, ai bắt nạt chị? Có phải cái chú vừa nãy không?”

 

Kiều Nhã Linh bật cười, cô lắc đầu: “Không phải đâu, không có ai bắt nạt chị cả, chị chỉ hơi buồn một chút thôi.”

 

Tiểu Kiệt nhíu mày hỏi: “Thế tại sao chị lại buồn?”

 

Lần này Kiều Nhã Linh không trả lời được, nước mắt cô lại dâng lên.

 

Kiều Nhã Linh vội ngẩng đầu nhìn trân nhà, cô không muốn khóc trước mặt Tiểu Kiệt. Kiều Nhã Linh cảm thấy sầu muộn, vì cô không ngờ mình và Hoàng Tuấn Khải không lại lâm vào kết cục bế tắc này. Họ đã từng rất vui vẻ, thế sao cuối cùng chỉ còn lại một đống đổ nát dưới chân?

 

Nếu ngày đó cô không bước chân vào nhà họ Hoàng, không gặp gỡ anh, mọi chuyện có lẽ đã khác chăng? Họ là hai người của hai thế giới khác biệt, giống như những đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau. Nhưng số phận đã đẩy họ về phía đối phương, sợi dây định mệnh của hai người móc nối rối ren, không sao gỡ được.

 

Tiểu Kiệt nhìn thấy Kiều Nhã Linh như vậy thì rất đau lòng, cậu dùng cánh tay ngắn ngủn của mình ôm lấy Kiều Nhã Linh, an ủi cô: “Chị ơi chị đừng khóc, có em ở đây rì Kiều Nhã Linh cũng ôm chặt lấy Tiểu Kiệt, cô thở dài một hơi. Kiều Nhã Linh cảm thấy thật tốt vì ông trời đã cho cô gặp gỡ cậu bé đáng yêu lại ấm áp này, vào thời khắc cô tuyệt vọng nhất, đã có Tiểu Kiệt ở bên. Kiều Nhã Linh thầm nghĩ, mình phải quên đi quá khứ, không thể mãi đắm chìm trong đau khổ như thế này được. Hai người ôm nhau một lúc, Kiều Nhã Linh cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Cô đứng dậy tắt đèn, nói với Tiểu Kiệt: “Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi”

 

Tiểu Kiệt ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ”

 

Kiều Nhã Linh nằm xuống giường, chui vào trong chăn, ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấm áp của Tiểu Kiệt. Thằng bé quàng tay ôm lấy eo cô, mắt vẫn ngước lên nhìn cô.

 

Kiều Nhã Linh mỉm cười, Tiểu Kiệt bỗng nhiên xoa nhẹ lưng cô như thể vỗ về. Kiều Nhã Linh có chút sửng sốt, sau đó liền cảm thấy vô cùng cảm động, càng siết chặt cậu nhóc vào lòng hơn.

 

Nhìn Tiểu Kiệt nằm trong lòng mình, Kiều Nhã Linh cảm thấy rất hạnh phúc, như thể cô đang ôm chính đứa con của mình đi vào giấc ngủ vậy. Cơ thể của cậu nhóc mềm mại và ấm áp, ôm vô cùng dễ chịu.

 

Chỗ nào trên người thằng bé cũng nhỏ nhắn đáng yêu, khiến cô chỉ muốn ngắm mãi mà thôi. Hai người vẫn chưa ngủ, cứ thế nhìn nhau, Tiểu Kiệt bỗng nhiên cười rúc rích trong lòng Kiều Nhã Linh, cô cũng bật cười Kiều Nhã Linh cúi đầu thơm vào hai bên má Tiểu Kiệt, còn nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái. Tiểu Kiệt cũng bắt chước, thơm lên má Kiều Nhã Linh. Tiểu Kiệt nhỏ giọng nói: “Chị ơi, chị hết buôn chưa?”

 

Kiều Nhã Linh mỉm cười nói: “Nhờ có Tiểu Kiệt mà chị đã vui hơn rồi”

 

Tiểu Kiệt nghe vậy thì rất mừng rỡ, cậu nói: “Sau này em sẽ bảo vệ chị, không để ai bắt nạt chị cả”

 

Kiều Nhã Linh vuốt tóc Tiểu Kiệt, cô càng lúc càng quý mến thẳng bé hơn. Đã từ rất lâu rồi cô mới được hưởng thụ sự quan tâm ấm áp, được một người dùng ánh mắt chân thành mà trẻ thơ ấy nhìn mình.

 

Mặc dù cô với Tiểu Kiệt quen biết chưa lâu, nhưng thằng bé đã rất quan tâm đến cô. Kiều Nhã Linh vô cùng cảm động, cô nhẹ nhàng nói: “Sau này chị cũng sẽ bảo vệ Tiểu Kiệt, được không?”

 

Tiểu Kiệt gật đầu: “Được ạ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK