Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 234

Tiểu Kiệt vẫn còn đang ríu rít kể chuyện với cô, Kiều Nhã Linh nhẹ nhàng đứng dậy nói: “Tiểu Kiệt, bây giờ chị phải trở lại công ty rồi” Kiều Nhã Linh cầm túi xách, dịu dàng xoa đầu Tiểu Kiệt – “Thấy em không có vấn đề gì chị cũng đỡ lo phần nào, em chịu khó ăn uống đầy đủ và uống thuốc đúng giờ nhé!”

Tiểu Kiệt đứng hình mất mấy giây, sau đó cuống quýt hỏi: “Chị phải đi ạ? Tại sao chứ? Em tưởng chị sẽ ở đây với em?”

Tiểu Kiệt vô cùng hoang mang nhìn Kiều Nhã Linh, ngón tay túm chặt lấy vạt áo cô, cơ thể khẽ run rẩy. Cậu đã hứa với cô là sẽ ngoan ngoãn vâng lời rồi mà, tại sao cô vẫn muốn đi? Cậu mới chỉ được ở bên cô một lúc thôi, cậu vẫn còn chưa thấy mãn nguyện.

Nỗi lo lắng không được nhìn thấy cô nữa lại ập đến, Tiểu Kiệt nhào tới túm chặt eo Kiều Nhã Linh, vùi mặt vào người cô, tội nghiệp nói: “Chị, chị đã nói sẽ ở bên em m: Phản ứng dữ dội của Tiểu Kiệt khiến Kiều Nhã Linh có chút bất ngờ, thằng bé dường như đang mất bình tĩnh.

Kiều Nhã Linh vội vàng đặt túi xách xuống, cúi người ôm lấy Tiểu Kiệt, dịu dàng nói: “Tiểu Kiệt, không phải chị không muốn ở bên em nữa đâu. Chỉ là chị vội vàng đến đây mà vẫn chưa xin nghỉ việc, thế nên phải quay lại công ty thôi. Sau đó chị sẽ đến thăm Tiểu Kiệt nữa mà, em đừng buồn”

Kiều Nhã Linh nhẹ nhàng xoa lưng Tiểu Kiệt để trấn an thằng bé, cơ thể Tiểu Kiệt vẫn không ngừng run rẩy. Kiều Nhã Linh vô cùng xót xa, chuyện ngày hôm qua có lẽ đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng thằng bé.

Không nhìn thấy cô Tiểu Kiệt sẽ không yên tâm, luôn lo sợ rằng hai người sẽ vĩnh viễn không được gặp lại.

Kiều Nhã Linh cũng hiểu được phần nào tâm trạng của Tiểu Kiệt, cô khẽ nói: “Tiểu Kiệt ngoan, giờ em ngủ một giấc đi, đến khi nào tỉnh giấc thì sẽ lập tức nhìn thấy chị, chị hứa đi.”

Tiểu Kiệt vân không chịu buông Kiều Nhã Linh ra, hai cánh tay nhỏ bé cố hết sức níu cô lại: “Chị không thể ở lại với em được sao?”

Đôi mắt của trong suốt của Tiểu Kiệt ngập nước, trông vô cùng đáng thương. Gương mặt thằng bé vẫn còn nhợt nhạt và yếu ớt, bộ dạng tội nghiệp của thằng bé khiến Kiều Nhã Linh không sao cất nổi lời.

Kiều Nhã Linh do dự, công việc không thể nào bỏ đấy được, ban đầu vì cô quá lo lắng cho Tiểu Kiệt nên mới vội vã chạy đến đây.

Tiểu Kiệt giờ đã không sao, ở nhà họ Hoàng cũng có rất nhiều người chăm sóc thằng bé nữa, vậy nên cô mới yên tâm rời đi. Thế nhưng bây giờ Tiểu Kiệt nhất quyết níu cô lại, ánh mắt van nài của thằng bé khiến cô không thể từ chối.

Kiều Nhã Linh cắn môi: “Nhưng mà…”

Tiểu Kiệt rưng rưng, chỉ cần chờ cô nói “không”, nước mắt sẽ lập tức trào ra. Những lời muốn nói của Kiều Nhã Linh đều nuốt ngược vào trong, cô hoàn toàn đầu hàng trước Tiểu Kiệt rồi. Kiều Nhã Linh thở dài bất đắc dĩ, Tiểu Kiệt vẫn ủy khuất nhìn cô. Kiều Nhã Linh không đành lòng khi nhìn thấy thằng bé như vậy, cuối cùng cô nói: “Thôi được rồi, giờ chị ở đây với em”

Gương mặt Tiểu Kiệt lập tức bừng sáng, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Thằng bé hét lên đầy sung sướng: “Tuyệt quá, chị đồng ý rồi!”

Kiều Nhã Linh bật cười, Tiểu Kiệt vui như vậy cũng khiến cô cảm thấy thoải mái. Kiều Nhã Linh nghĩ, thôi thì nghỉ việc một hôm vậy, cùng lắm là bị phạt trừ lương mà thôi.

Tiểu Kiệt trở nên vui vẻ hoạt bát như thường ngày, nắm chặt tay cô không buông, cái miệng nhỏ liên tục hoạt động. Tiểu Kiệt cho rằng đây là lần đầu tiên Kiều Nhã Linh đến đây, vì vậy muốn cô tham quan phòng của mình.

“Chị, chị thấy phòng của em có đẹp không? Ở kia có rất nhiều bộ xếp hình robot mà em thích đó!” – Tiểu Kiệt hí hửng nói.

Kiều Nhã Linh nhìn quanh căn phòng, đây là nơi vô cùng quen thuộc với cô, bây giờ đã có chút khác lạ. Vị trí của bàn ghế, giường không thay đổi. Chỉ có những đồ đạc vốn thuộc về con gái đã được chuyển đi hết, thay vào đó là những thứ phù hợp với lứa tuổi trẻ con. Đồ chơi được.

trưng bày khắp nơi, ở góc phòng còn có một giá sách thiếu nhi vô cùng đáng yêu. Ánh mắt Kiều Nhã Linh thoáng trở nên bưồn bã, người xưa thay đổi, cảnh vật cũng thế.

Tiểu Kiệt không nhận ra tâm trạng khác thường của Kiều Nhã Linh, lon ton xuống giường lấy mấy món đồ chơi đưa cho Kiều Nhã Linh, trên mặt nở nụ cười ngây ngô: “Đây là con robot em thích nhất, tặng cho chị đó.”

Kiều Nhã Linh cười gượng, nói: “Cảm ơn em, phòng của em đẹp lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK