Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125

 

“À, em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” = Kiều Nhã Linh hỏi.

 

Tiểu Kiệt nhanh chóng trả lời: “Em ba tuổi rồi ạ!”

 

Thật trùng hợp! Nếu con cô còn sống, năm nay nó cùng ba tuổi.

 

Cuộc gặp gỡ định mệnh với một cậu nhóc đáng yêu khiến trái tim Kiều Nhã Linh được an ủi phần nào. Kiều Nhã Linh bế Tiểu Kiệt trên tay, thằng bé ôm lấy cổ cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiếng cười vang xa.

 

Bởi vì lo lắng Kiều Nhã Linh bị thương nặng, Tiểu Kiệt khăng khăng bảo cô đến bệnh viên kiểm tra. Kiều Nhã Linh lại cảm thấy đó chỉ là vết thương nhỏ, vậy nên an ủi nói với Tiểu Kiệt: “Chị bị thương nhẹ lắm! Xem này, chị bế em như không kia mà”

 

Tiểu Kiệt vẫn không yên tâm, nhất định bắt cô đến bệnh viện: “Không được, phải đi kiểm tra, nhỡ đâu bị thương ở chỗ không nhìn thấy được thì sao?”

 

Tiểu Kiệt thật sự rất lo lắng cho cô, điều này khiến Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng ấm áp. Sao một đứa trẻ lại có thể hiểu chuyện và biết quan tâm đến người khác như vậy nhỉ? Ánh mắt Kiều Nhã Linh trở nên mềm mại, cô nói: “Chị là người lớn, đau một chút cũng không sao đâu”

 

Tiểu Kiệt nhíu mày nói: “Là người lớn thì thì có thể bỏ qua mọi vết thương của mình ư? Chị phải biết chăm sóc cho bản thân mình chứ, nếu chị để như vậy sẽ càng đau hơn đó”

 

Dưới ánh đèn, gương mặt nghiêm túc của Tiểu Kiệt bỗng trở nên vô cùng quen thuộc. Kiều Nhã Linh sững người nhìn Tiểu Kiệt, cô cảm thấy Tiểu Kiệt rất giống một ai đó, nhưng trong chốc lát không thể nhớ ra được.

 

Kiều Nhã Linh có chút mất tự nhiên, trước sự kiên quyết của Tiểu Kiệt, cô đành đồng ý đi đến bệnh viện kiểm tra lại. Hai người vào một bệnh viện cách đó không xa, bác sĩ kiểm tra các vết thương cho cô, xác định không có gì nghiêm trọng.

 

“Chị đã bảo là không phải lo rồi mà” – Kiều Nhã Linh nhìn hàng lông mày nhăn tít lại của Tiểu Kiệt, không nhịn được nói.

 

Tiểu Kiệt từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn vết thương của Kiều Nhã Linh, cậu nhóc không nói không rằng, cứ yên lặng như thế. Kiều Nhã Linh mềm lòng, vuốt nhẹ má Tiểu Kiệt một cái.

 

Bác sĩ lấy đồ ra để băng bó phần cảng chân bị trầy xước của cô. Lúc đổ cồn lên, Kiều Nhã Linh không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.

 

Tiểu Kiệt vội vàng nắm lấy tay Kiều Nhã Linh, gương mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng: “Chị đau lắm ạ?”

 

Kiều Nhã Linh gượng cười, lắc đầu nói: “Chị không sao đâu.”

 

Dù nói như vậy nhưng mặt Kiều Nhã Linh đã tái hết cả, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Kiều Nhã Linh siết chặt tay, mỗi lần bác sĩ ấn vào vết thương, Kiều Nhã Linh đều đau đớn tới mức muốn nhảy ra ngoài. Tiểu Kiệt nhận ra điều đó, cật lực an ủi cô: “Chị ơi, cố lên! Nếu đau quá thì em thổi cho chị nhé?”

 

Trước lời nói quan tâm và ánh mắt bất an của Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh nhịn đau nói: “Thật sự không sao mà, chịu một chút là được rồi”

 

Thế nhưng Tiểu Kiệt vẫn lo lắm, nhìn gương mặt trắng nhợt của Kiều Nhã Linh, cậu nhóc cảm thấy xót xa không thôi. Cậu rất sợ máu, thế nhưng vẫn nhãn nhịn quan sát vết thương của Kiều Nhã Linh. Chỉ cần cô nhíu mày một cái, cậu nhóc liền nắm chặt lấy tay cô ngay.

 

Bác sĩ ở một bên chứng kiến không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: “Cô và cậu nhóc này là người nhà với nhau à?”

 

Kiều Nhã Linh nói: “Không, hôm nay tôi mới gặp thăng bé lần đầu.

 

‘Vết thương này là do vừa nấy cứu thẳng bé khỏi một chiếc xe tải”

 

Bác sĩ gật gù tỏ vẻ đã hiểu, anh ta cười nói: “Thăng bé có vẻ quý cô đấy”

 

Kiều Nhã Linh cũng cười: “Tiểu Kiệt đáng yêu lắm, tôi cũng rất mến thằng bé”

 

Tiểu Kiệt vui vẻ nói: “Cháu đã tỏ tình với Kiều Kiều, sau này cháu sẽ lấy chị ấy làm vợ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK