Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 287

 

Kiều Nhã Linh nhìn Hoàng Tuấn Khải với ánh mắt đẫm nước, anh thoáng dao động, vẻ mặt này của cô khiến anh đau lòng. Hoàng Tuấn Khải biết Kiều Nhã Linh thật lòng yêu mến Tiểu Kiệt, chuyện này không ai mong muốn xảy ra cả, cô cũng đã trải qua khoảng thời gian khó khăn khi bị bắt cóc.

 

Hoàng Tuấn Khải thoáng chốc mềm lòng, thật ra trước khi đến đây, anh đã chuẩn bị một thứ. Chính anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định này, nó sẽ là thứ ràng buộc Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt với nhau.

 

Hoàng Tuấn Khải lấy ra một tập văn kiện đưa cho Kiều Nhã Linh, cô ngây ngốc nhận lấy, dòng chữ “thỏa thuận nhận nuôi” đập vào mắt cô.

 

Kiều Nhã Linh kinh ngạc nhìn Hoàng Tuấn Khải, khó khăn mở miệng: “Đây là cái gì?”

 

Hoàng Tuấn Khải bình thản nói: “Không phải em muốn bù đắp cho Tiểu Kiệt sao, vậy thì ký nó đi”

 

Kiều Nhã Linh không tin nổi vào mắt mình, Hoàng Tuấn Khải để cô làm mẹ nuôi của Tiểu Kiệt sao? Kiều Nhã Linh bị chuyện này làm cho sốc, đầu óc choáng váng. Cô hết nhìn tờ giấy trong tay lại nhìn Hoàng Tuấn Khải, vẻ mặt vừa sửng sốt vừa hoang mang, Kiều Nhã Linh lắp bắp: “Thế còn ba mẹ Tiểu Kiệt thì sao?”

 

Hoàng Tuấn Khải hờ hững nói: “Chuyện này thì em không phải lo, họ vốn dĩ không quan tâm đến Tiểu Kiệt, em cũng biết mà phải không? Tôi đã lo liệu tất cả mọi chuyện, việc em cần làm chỉ là ký vào tờ đơn đó thôi”

 

Tiểu Kiệt đã từng kể cho cô về gia đình cậu bé rồi, cô thậm chí đã từng mong mình có thể chăm sóc Tiểu Kiệt như một người mẹ.

 

Nhưng đó chỉ là một mong ước xa vời mà Kiều Nhã Linh nghĩ không bao giờ mình có thể chạm đến. Thế nhưng giờ đây, cơ hội ấy hiện tại đang ở trong tầm tay cô, khiến cô vừa vui mừng vừa bối rối.

 

Kiều Nhã Linh không thể ngờ có một ngày mình thực sự được ở bên Tiểu Kiệt, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô không biết làm sao.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn phản ứng ngờ nghệch và thẫn thờ của Kiều Nhã Linh, anh khế cười. Hoàng Tuấn Khải biết Kiều Nhã Linh rất quý Tiểu Kiệt, còn cô có muốn ở bên thằng bé trên danh nghĩa một người mẹ không thì anh không chắc. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng hỏi: “Thế nào?”

 

Kiều Nhã Linh vẫn chưa thể bình tĩnh lại, bàn tay cô run run, gương mặt hết trắng lại đỏ. Kiều Nhã Linh cho rằng mình đang mơ, cô nhéo vào đùi mình một cái. Cơn đau đớn truyền đến khiến cô tỉnh táo, cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Khải, cắn môi nói: “Tôi có thể ư?”

 

Hoàng Tuấn Khải không nhịn được cười, Kiều Nhã Linh bây giờ thật sự trông rất ngốc. Anh không nghĩ răng chuyện này lại khiến cô hoang mang đến như vậy, anh nói: “Nếu không muốn thì trả đây”

 

Hoàng Tuấn Khải đưa tay ra giả vờ như muốn lấy lại, Kiều Nhã Linh vội vàng giấu chúng ra sau lưng. Hoàng Tuấn Khải bật cười, khoanh tay nhìn cô. Kiều Nhã Linh mím chặt môi, cô đương nhiên không từ chối việc này. Cô đã từng khao khát có một đứa con biết bao, vậy nên chuyện này là quá sức tưởng tượng của cô.

 

Kiều Nhã Linh đột nhiên nhớ đến một chuyện, lúc ở trong nhà kho, bọn bắt cóc liên tục khẳng định Tiểu Kiệt là con trai Hoàng Tuấn Khải.

 

Hơn nữa anh cũng đã bỏ ra một số tiền lớn như vậy chỉ để cứu con của bạn mình thì thật vô lý. Trước đó cô cho rằng Tiểu Kiệt và Hoàng Tuấn Khải không có quan hệ gì, nhưng bây giờ suy nghĩ đó đã bị lung lay. Kiều Nhã Linh không khỏi nghỉ ngờ, Tiểu Kiệt và Hoàng Tuấn Khải rốt cuộc có phải là ba con như bọn họ nói không?

 

Kiều Nhã Linh nhìn Hoàng Tuấn Khải, do dự nói: “Lúc ở trong đó, bọn bắt cóc nói Tiểu Kiệt là con trai anh, tôi đã phủ nhận chuyện đó, nhưng bọn họ dường như rất chắc chắn. Tôi cũng đã nghĩ anh sẽ không cứu tôi và Tiểu Kiệt, nhưng sau đó anh đã dùng rất nhiều tiền để chuộc thằng bé. Tôi không thể không hoài nghị, liệu Tiểu Kiệt có phải con trai anh không?”

 

Cánh lưng Hoàng Tuấn Khải phảng phất cứng đờ, bàn tay anh siết chặt lại, vẻ mặt cứng ngắc. Nhưng chỉ một giây sau, anh đã trở lại như bình thường.

 

Kiều Nhã Linh đang chờ đợi câu trả lời của anh, Hoàng Tuấn Khải cố điều chỉnh cảm xúc, thờ ơ nói: “Em đúng là ngốc, bọn chúng nói vậy cũng tin à? Tiểu Kiệt và anh không có quan hệ gì cả, số tiền đó anh cũng chẳng mất đồng nào, anh chỉ dùng chúng để dụ mấy tên đó.

 

Em đừng có ngây thơ tin người như vậy, bọn chúng quá ngu xuẩn nên mới bắt nhầm người mà thôi Kiều Nhã Linh nghe anh nói vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn hản. Cô nghĩ anh nói cũng phải, con trai thật sự của anh đang ở Anh cơ mà. Tiểu Kiệt làm sao có thể là con anh được, xem ra cô đã suy nghĩ quá nhiều.

 

Bọn chúng chỉ là những kẻ tầm thường, những chuyện của Hoàng Tuấn Khải bọn chúng không thể dễ dàng biết như vậy được. Mọi chuyện từ đầu đến cuối luôn nằm trong kế hoạch của anh, Tiểu Kiệt dù sao cũng là con của bạn anh, anh không bỏ mặc thăng bé cũng không có gì lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK