Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196

 

“Ba, chúng ta đi ăn đi!”

 

Tiểu Kiệt kích động đến bức quên béng mất việc đang giả vờ Hoàng Tuấn Khải là bạn của ba mình, kích động gọi một tiếng ba. Tiểu Kiệt vừa dứt lời, cả ba đều sững sờ đến bất động.

 

Tiểu nhận ra mình vạ miệng, lo lắng tột độ, liếc nhìn ba mình. Hoàng Tuấn Khải cũng chột dạ, lạnh lùng lườm cậu nhóc một cái. Kiều Nhã Linh thì cứng đờ người, vẻ mặt vô cùng hoang mang và kinh sợ.

 

Tiểu Kiệt gọi Hoàng Tuấn Khải là ba, chẳng nhẽ, anh chính là ba của Tiểu Kiệt sao?

 

Tiểu Kiệt đang vô cùng hoảng loạn, trái tim nhỏ đập thình thịch trong lồng ngực. Ba đã dặn là cậu không được để chị xinh đẹp biết hai người họ là ba con, nếu không thì cậu xong đời.

 

Tiểu Kiệt nhất thời không biết làm thế nào, ánh mắt hoang mang nhìn Hoàng Tuấn Khải cầu cứu. Hoàng Tuấn Khải cũng đang cau mày lo lắng, môi anh mím thành một đường thẳng, gương mặt cứng ngắc.

 

“Ai… là ba em cơ?”

 

Kiều Nhã Linh khó khăn mở miệng hỏi, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc. Cô liếc nhìn Hoàng Tuấn Khải rồi lại nhìn Tiểu Kiệt, ánh mắt rối bời và kinh sợ. Sao Hoàng Tuấn Khải lại đột nhiên trở thành ba của Tiểu Kiệt thế này, Kiều Nhã Linh bị tình huống bây giờ làm cho hoảng loạn.

 

Kiều Nhã Linh bàng hoàng nhìn Tiểu Kiệt, thanh âm như tắc nghến trong lồng ngực: “Hoàng Tuấn Khải, là ba em sao?”

 

Khung cảnh xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề, tình huống bất ngờ phát sinh khiến cả ba vô cùng bối rối. Tiểu Kiệt đã mắc một sai lâm rất lớn, có lẽ cậu nhóc không thể biết được hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào nếu bị Kiều Nhã Linh phát hiện.

 

Trước lời chất vấn của Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, định cất lời, thế nhưng đúng lúc này, Tiểu Kiệt đã mở miệng trước: “Ha ha, không phải đâu, em vui quá nên nói nhầm thôi. Chú Tuấn Khải làm sao mà là ba được được kia chứ, ba em vẫn còn đang đi công tác kia kìa”

 

Tiểu Kiệt là một cậu bé thông minh, xoay sở tình huống rất tốt. Cậu vừa nói vừa nở nụ cười đáng yêu, đôi mắt ngây thơ đơn thuần khiến không ai có thể nghĩ rằng cậu bé đang nói dối.

 

Kiều Nhã Linh nghe vậy, trái tim treo lơ lửng ban nãy cuối cùng cũng hạ xuống. Bờ vai cứng đờ của cô thả lỏng, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

Tiểu Kiệt tiếp tục nói: “Ba không hay đi chơi với em, vừa nãy em nhầm lẫn nên mới buột miệng nói vậy. Em muốn đi chơi với ba lắm mà không có dịp, vì vậy em rất buồn, em còn tưởng chú Tuấn Khải là ba mình nữa”

 

Tiểu Kiệt trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, Kiều Nhã Linh nghe vậy thì đau lòng. Tiểu Kiệt lần đầu tiên đến khu vui chơi, có lẽ trước đó ba mẹ nuôi cậu nhóc đã không dành nhiều thời gian ở bên cậu, thế nên hôm nay đến đây Tiểu Kiệt mới vui như vậy.

 

Nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh rơm rớm nước mắt của Tiểu Kiệt, trái tim Kiều Nhã Linh mềm nhữn. Cô hoàn toàn tin vào lời nói của cậu, không còn nghỉ ngờ gì nữa.

 

Không dừng lại, Tiểu Kiệt còn quay sang nhìn Hoàng Tuấn Khải, tỏ vẻ hối hận nói: “Chú Tuấn Khải, chú đừng để bụng cháu gọi nhầm nhé”

 

Hoàng Tuấn Khải nãy giờ vẫn im lặng, khóe miệng giật giật. Thăng bé này không hổ là con anh, nói dối mà không chớp mắt, dùng vẻ mặt ngây thơ tội nghiệp lừa Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh là người cảm tính và nhạy cảm, lời nói của thằng bé đã đánh trúng vào tâm lý của cô.

 

Trong khi anh chưa biết làm thế nào thì thằng bé đã xoay đổi cục diện xong rồi, lần này anh phải thưởng cho nó mới được.

 

Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười, nhẹ giọng nói: “Chú không để bụng đâu”

 

Kiều Nhã Linh dịu dàng nói: “Đừng buồn nhé, chị sẽ thường xuyên đi chơi với em”

 

Tiểu Kiệt vui vẻ ôm lấy Kiều Nhã Linh, cô cũng ôm lại cậu nhóc, nhẹ nhàng xoa lưng cậu an ủi. Tiểu Kiệt nhìn Hoàng Tuấn Khải đang hờ hững đứng ở trước mặt mình, tinh nghịch nháy mắt một cái, nở nụ cười đắc ý.

 

Hoàng Tuấn Khải bật cười, ánh mắt khen ngợi, giơ ngón tay cái lên với cậu nhóc.

 

Sau khi ra khỏi khu vui chơi, ba người họ đi ăn. Sau đó Hoàng Tuấn Khải mượn cớ nói ba Tiểu Kiệt nhắc thằng bé chỉ được chơi một lúc thôi để đưa Tiểu Kiệt đi. Anh còn nói vì ba Tiểu Kiệt đi công tác lâu ngày nên để Tiểu Kiệt ở nhà Hoàng Tuấn Khải nữa. Tiểu Kiệt mặc dù không muốn, nhưng trước ánh mắt đe dọa của ba mình cũng không dám làm gì, miễn cưỡng nghe lời. Tiểu Kiệt được Hoàng Tuấn Khải ôm lên, cậu liên tục vẫy tay với Kiều Nhã Linh, vẻ mặt vẫn còn chưa thỏa mãn cho lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK