Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 275

 

Kiều Nhã Linh mở Facebook, lướt trong vô thức. Cô nhớ lại những lời Tiểu Kiệt nói hồi chiều, buồn bã thở dài. Kiều Nhã Linh cập nhập trạng thái, viết: [Chiếc hộp ấy là ký ức đẹp đẽ lại sầu thảm của một người. Dâu chúng ta có cười rơi nước mắt, khóc cạn đáy lòng, trời xanh biển biếc, vạn vật không có gì thay đổi. Dòng đời như nước chảy, cuối cùng, chúng ta chỉ có thể nhặt cánh hoa tàn.]

 

Kiều Nhã Linh vừa đăng tải, lập tức có một người bạn xa lạ trên mạng ấn like. Người bạn này có tên tài khoản là TK, cô hoàn toàn không quen biết, cũng không rõ kết bạn từ bao giờ nữa. Vào trang cá nhân của anh ta xem cũng không có một bức ảnh nào, chỉ chia sẻ những tin tức xã hội.

 

Người này bình luận trong bài của cô: [Quá khứ là dấu vết của hiện tại, nếu không cam lòng, hãy níu kéo.]

 

Kiều Nhã Linh nhìn bình luận ấy hồi lâu, cô viết: [Cả đời này sẽ không quay đầu lại, vì bản thân đã đủ đau lòng rồi. Không phải không thể quên, mà bởi kết thúc quá nghiệt ngã, nên không cho phép mình níu kéo bất cứ điều gì.] Người kia trả lời: [Tại sao bạn không thử một lần, biết đâu mọi chuyện sẽ khác.]

 

Kiều Nhã Linh trả lời: [Không cần phải thử, bởi tôi đã biết rõ kết cục.

 

Cứ đâm đầu vào hố sâu không đáy, người tan xương nát thịt chỉ có một mình tôi thôi. Với lại, người ấy không xứng đáng để tôi bắt đầu lại.]

 

Người bạn kia không trả lời, đến lúc cô chuẩn bị đi ngủ thì lại gửi một tin nhắn riêng đến cho cô.

 

TK: [Tại sao?]

 

Kiều Nhã Linh nhíu mày, gửi lại một dấu hỏi chấm.

 

Lần này thì người đó không nhắn gì nữa, dấu chấm tròn màu xanh ở khung trò chuyện biến mất, người đó đã offline. Kiều Nhã Linh khó hiểu đọc lại những bình luận của người bạn kia, cảm thấy người này có chút kỳ lạ. Kiều Nhã Linh nhún vai, tắt điện thoại, chui vào trong chăn ôm Tiểu Kiệt chìm vào giấc ngủ.

 

Sáng hôm sau Tiểu Kiệt đặc biệt dậy sớm, nôn nóng chuẩn bị quần áo để đi chơi. Lúc Kiều Nhã Linh tỉnh dậy thì Tiểu Kiệt đã mặc đồ xong hết rồi, Kiều Nhã Linh nhìn cậu phì cười, cũng nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt.

 

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt xuất phát đến Thủy cung. Vừa xuống dưới nhà thì hai người đã thấy một chiếc ô tô màu trắng đậu phía dưới, Tư Hiên từ trên xe bước xuống, mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

 

Kiều Nhã Linh dắt Tiểu Kiệt lại gần Tư Hiên, thăng bé kinh ngạc nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, kéo tay hỏi Kiều Nhã Linh: “Chị ơi, ai thế ạ?”

 

Kiều Nhã Linh có chút lúng túng nói: “À, đây là một người đàn anh của chị, hôm nay anh ấy sẽ đưa chúng ta đi chơi.”

 

Sau khi nghe Kiều Nhã Linh nói người đàn ông lạ hoắc kia sẽ đi chơi cùng hai chị em, Tiểu Kiệt lập tức khó chịu ra mặt. Cậu tưởng chỉ có cậu và chị xinh đẹp đến Thủy cung thôi, không ngờ từ đâu xuất hiện một người đàn ông xen vào giữa hai người họ, đúng là mất hứng!

 

Tư Hiên nở nụ cười với Kiều Nhã Linh, thái độ đối với cô vô cùng dịu dàng. Tiểu Kiệt đứng nhìn hai người nói chuyện, trong lòng có chút bực bội.

 

Tư Hiên cúi người đối mặt với Tiểu Kiệt, anh nở nụ cười ôn nhu, thân thiện nói: “Chào cháu, cháu là Tiểu Kiệt đúng không? Chú tên Tư Hiên, là bạn mẹ cháu, gặp được cháu chú rất vui. Hôm nay chúng ta hãy cùng đi chơi vui vẻ nhé!”

 

Tiểu Kiệt chớp mắt nhìn Tư Hiên, không nói không rằng, nhìn anh bằng ánh mắt dè chừng. Cậu cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.

 

Tiểu Kiệt đột nhiên “a” lên một tiếng, đúng rồi, đây chính là kẻ lần trước đã đến nhà chị xinh đẹp lúc nửa đêm.

 

Hay nói chính xác hơn, ông chú này thích chị xinh đẹp, là đối thủ cạnh tranh của cậu đây mà.

 

Tiểu Kiệt lập tức nắm chặt lấy tay Kiều Nhã Linh, ông chú này đúng là mặt dày, vẫn còn đem bám chị xinh đẹp đi đến bây giờ.

 

Tiểu Kiệt cảm thấy vô cùng chán ghét, đứng sát vào người Kiều Nhã Linh, vẻ mặt cau có khó chịu. Tư Hiên bị ánh mắt đầy thù địch của Tiểu Kiệt làm cho lúng túng, cười gượng gãi đầu.

 

Vì quên chút đồ nên Kiều Nhã Linh lên trên nhà lấy, chỉ còn lại Tiểu Kiệt và Tư Hiên đứng với nhau. Tiểu Kiệt đứng cách Tư Hiên một khoảng, trên mặt viết rõ mấy chữ “chớ lại gần”. Tư Hiên muốn làm thân với Tiểu Kiệt, vì vậy không bị thái độ ghét bỏ của cậu nhóc làm cho ảnh hưởng. Anh lại gần Tiểu Kiệt, mỉm cười nói: “Cháu có thường xuyên đi chơi với mẹ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK